Edit by Shmily#Do not reup#– ——————————–
Vân Phiếm Phiếm chủ động bò lên giường trước, đắp chăn đàng hoàng.
Cố Lê nhìn cô ngoan ngoãn nằm ở đó, cả người nhìn qua giống như là điểm tâm ngọt được đóng gói cẩn thận, chỉ chờ hắn nhấm nháp.
Hầu kết hắn động hai cái, con ngươi đen nháy tựa như đêm đen thâm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Sau đó hắn hỏi: “Em không sợ anh làm gì em sao?”
Cô bỗng nhiên xoay người, chớp chớp mắt hỏi hắn: “Anh muốn làm cái gì?”
Hắn muốn làm rất nhiều thứ.
Nhưng mà, cũng chỉ là nghĩ ở trong lòng.
Đối phương vất vả lắm mới mở lòng với hắn, vất vả lắm hắn mới lừa cô tới tay.
Hắn không muốn đánh mất cô.
Vì thế Cố Lê liền tỏ vẻ vô tội, nói dối: “Anh sẽ không làm gì em.”
Trong khoảnh khắc đó, khóe miệng Vân Phiếm Phiếm lộ ra một nụ cười, cô vỗ vỗ chăn, ý bảo hắn mau lên nằm.
Cố Lê đi tới cửa, tắt đèn.
Toàn bộ căn phòng đều bị bóng tối bao phủ, hắn đối với căn phòng này rất quen thuộc, cho dù không có đèn cũng có thể thuần thục đi tới mép giường, huống chi, trong lòng cũng chẳng có đồ vật gì nhiều, căn bản sẽ không sợ bị vướng ngã.
Hắn ngồi ở mép giường, xốc chăn lên nằm xuống.
Trong chăn rất ấm áp, là nhiệt độ cơ thể của cô.
Cố Lê cũng lật người qua, đối mặt với Vân Phiếm Phiếm.
Khoảng cách hai người rất gần, hô hấp giao hòa trộn lẫn, Cố Lê an tâm nhắm mắt lại.
Một đêm này, thực ấm áp, cũng thực thoải mái.
Hắn ngủ đến nửa đêm liền bỗng nhiên tỉnh lại.
Cố Lê mở to mắt, cảm giác như người bên cạnh đang ngày càng tới gần mình, sau đó liền trực tiếp duỗi tay ôm lấy hắn, mặt cô cơ hồ như dán cả lên mặt hắn, chỉ cần tiến tới gần một chút là hắn có thể ngậm lấy đôi môi điềm mỹ của cô.
Đêm tối khiến cho các giác quan của hắn càng trở nên mẫn cảm, ngón tay Cố Lê đặt ở trêи lưng cô.
Sau đó cũng không động nữa.
Cố Lê chậm rãi thở dài một hơi, tựa như tiếc nuối, lại như được giải thoát.
Trong phòng cũng không có thứ gì có thể dùng để sưởi ấm, hơn nữa căn phòng này còn không có ánh sáng chiếu vào, có hơi ẩm ướt, trêи giường cũng chỉ có một cái chăn, hắn có thể chịu được, nhưng cô thì không chắc.
Vốn cô có thể ngủ trêи chiếc giường lớn mềm mại, được lông nhung tơ ấm áp bao bọc, hết thảy đều tốt đẹp.
Thế nhưng lại cố chấp muốn đi theo hắn ngủ ở nơi rách nát này.
Thật ngốc.
Cố Lê cẩn thận đưa mặt qua, dán một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
Sau khi hôn xong, hắn liền ôm lấy Vân Phiếm Phiếm, khóe miệng mang theo ý cười.
Sáng hôm sau, lúc Vân Phiếm Phiếm tỉnh lại thì chỉ cảm thấy có chút lạnh.
Tối hôm qua lúc ngủ thì chẳng cảm thấy gì, rốt cuộc khi đó cũng cảm thấy ấm áp, chẳng hề lạnh chút nào. Sau khi ngủ rồi, cô liền có cảm giác lạnh lạnh, sau khi tỉnh lại cũng vẫn thấy lạnh, bất quá cũng không phải là quá lạnh.
Cố Lê không thấy đâu, cô có cảm giác được trong ngực mình có thứ gì đó.
Lấy ra nhìn, là một thứ đồ được bọc bởi vải nhung.
Sờ sờ còn cảm thấy nóng nóng.
Vân Phiếm Phiếm nhất thời tò mò, liền cởi nút thắt ra, thì ra bên trong là một cái bình thủy tinh đựng nước ấm.
Khó trách cô cảm thấy trong ngực nóng nóng, chân lại có chút lạnh, thì ra là bởi vì cái này.
Là sau khi Cố Lê dậy đã làm cho cô sao?
Vân Phiếm Phiếm nhìn đồ vật rồi mỉm cười, sau đó lại ôm lấy nó chui vào trong chăn.
Trêи ghế bên cạnh, quần áo của cô đã được gấp chỉnh tề đặt ở đó.
Vân Phiếm Phiếm lấy đà chạy nhanh qua đem quần áo mặc vào người, sau đó đi nhà vệ sinh.
Cố Lê không ở trong đó, hắn ra ngoài rồi sao?
Nghĩ như vậy, cô liền thấy được trong phòng vệ sinh có chuẩn bị đồ dùng cá nhân mới.