Edit by Shmily#Do not reup#– —————————-
Cô tùy tay lật hai trang, sau đó liền gật đầu: “Thích.”
Nói dối.
Làm gì có người lớn nào còn thích truyện cổ tích đâu?
Chung Hàm tức khắc cảm thấy cô là đang cố ý hùa theo mình, bởi vì sợ hãi chính mình sẽ làm tổn thương cô.
Cô giống hệt với những người đó, đều không thích mình, đều đem mình xem như quái vật, chỉ muốn mau chóng rời khỏi.
Màu đen trong mắt Chung Hàm tràn ngập sát ý
Chỉ có người chết mới không rời đi, bọn họ hẳn là nên chết hết đi mới đúng.
Chung Hàm đứng đằng sau cô, khóe môi cong lên thành một nụ cười lương bạc, dùng ngữ khí chẳng hề để ý nói: “Thích thì tốt.”
Buổi trưa hắn tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn phong phú.
Thời điểm hắn rời đi cũng không có khóa cửa phòng, cho nên Vân Phiếm Phiếm cũng có thể ngửi được mùi hương của đồ ăn. Đối với một người mà buổi sáng chỉ được ăn bánh mì mà nói thì hương vị này đối với Vân Phiếm Phiếm quả thực chính là bạo kϊƈɦ.
Tâm cô cào phổi nhìn ra ngoài cửa, có điều trêи chân vẫn còn xích sắt cho nên không có cách nào ra khỏi căn phòng này.
Vân Phiếm Phiếm dậm dậm chân, căm giận nói: “Ngươi mau trả pháp lực lại cho ta.”
Tiểu Bạch Thái yếu ớt nói: “Ký… Ký chủ, không phải ta không trả cho cô, mà đó là sau khi trói định, thân thể cô liền ngủ say, pháp lực theo đó cũng…”
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy mình như bị lừa rồi.
Cô có phải là bị cái… gì gì kia…ấy ấy rồi hay không?
Hố?
Hình như chính là vậy.
Liền ngay ở lúc cô bất bình tức giận thì Chung Hàm đã không biết đi lên lầu đứng ở trước cửa từ lúc nào rồi.
Hắn đã cởi áo khoác tây trang ở bên ngoài ra, chỉ mặc có chiếc áo sơ mi màu trắng, cổ tay áo được hắn cởi nút, tùy ý vén lên đến tận khuỷu tay, lộ ra nửa cánh tay hữu lực rắn chắc.
Chỉ nhìn Chung Hàm như vậy thôi cũng cảm thấy hắn thật đẹp trai.
Cho dù Vân Phiếm Phiếm chưa từng gặp qua người hiện đại, nhưng chỉ nhìn mặt hắn thôi cô cũng cảm thấy đó là cảnh đẹp ý vui.
Giờ phút này, Chung Hàm đang nở một nụ cười ấm áp sạch sẽ, cả người nhìn qua chỉ giống như một thiếu niên mới lớn.
Hắn đi tới, bỗng nhiên ngồi xổm xuống trước mặt Vân Phiếm Phiếm, khiến cho cô hơi hoảng sợ.
Đang muốn lùi về phía sau hai bước, cổ chân lại bị bàn tay của Chung Hàm nắm lấy.
Độ ấm ở trêи tay dừng trêи cổ chân của cô, giống như đang vỗ về ở trêи đó một chút khiến cả người Vân Phiếm Phiếm đều nổi hết da gà lên.
Loại cảm giác này không quá tốt đẹp.
Vân Phiếm Phiếm: “Ta có cảm giác hắn sắp giết ta.”
Tiểu Bạch Thái: “Chắc… chắc không đâu?!”
Vân Phiếm Phiếm: “Nếu ta chết trong lúc làm nhiệm vụ thì sao?”
Tiểu Bạch Thái: “Vậy thì chúng ta đành phải hát vang một khúc nhạc tang rồi. Cho nên ký chú à. vì hạnh phúc của ta với cô, mong cô nhất định phải nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ đó. Ta cũng rất sợ chết… a…”
Vân Phiếm Phiếm thật sự muốn khóc.
Nó đúng là một hệ thống không đáng tin cậy mà.
Chung Hàm cảm giác được cô đang run rẩy, vừa lấy chìa khóa vừa hỏi: “Có muốn xuống lầu ăn cơm không? Anh giúp em tháo nó ra nhé?”
Tiểu Bạch Thái vui mừng quá đỗi: “Ký chủ, không phải hắn muốn giết cô đâu, hắn muốn thả cô ra đó.”
Vân Phiếm Phiếm hoài nghi nói: “Nhưng ta vẫn có dự cảm xấu.”
Chung Hàm quả nhiên nói lời giữ lời, thật sự mở xích sắt trêи chân cô ra.
Vân Phiếm Phiếm không còn bị trói buộc, cả người đều cảm thấy nhẹ nhàng. Cô gấp không chờ nổi mà chạy nhanh về phía trước. Chung Hàm đi theo phía sau cô, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh phía trước, nhìn thấy cô đi xuống lầu, thấy cô đi qua phòng khách.
Nếu tiếp đó cô mà chạy ra khỏi cửa, vậy đó thật đúng là một lựa chọn không quá sáng suốt.
Bởi vì hắn đã khóa trái cửa rồi.
Nhưng mà hắn thật sự đã đánh giá Vân Phiếm Phiếm quá cao rồi, cô căn bản là chưa từng có ý niệm chạy trốn. Sau khi ra tới phòng khách, cô liền trực tiếp chạy về phía đống đồ ăn đặt trêи bàn kia.