Sau khi tỉnh lại thì Lô Tú Ngọc khôi phục rất nhanh, sau khi vết thương bắt đầu kết vảy là bắt đầu làm việc như thường ngày.Mặc dù cô ấy thừa kế ký ức của nguyên chủ, nhưng dù sao không phải tự trải qua, rất nhiều việc đều vô cùng lạ tay.
Cũng may Lô Tú Ngọc thời hiện đại cũng từng chịu khổ, lại trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc đã làm quen những công việc này rồi.Người nhà không nhận ra thay đổi nhỏ nhặt trên người Lô Tú Ngọc, lúc cô ấy làm việc không lưu loát đều bị mọi người cho rằng bị thương chưa hồi phục, người duy nhất cảm thấy quái lạ sợ rằng chỉ có một mình Lô Bảo Bảo thôi.Nhà họ Lô vẫn chưa tách ra, nhưng bởi vì những hành động khác thường của Lô Gia Phú và Từ Kiều Nương những ngày qua, ở trong nhà, ngoại trừ Lô Lão Đồ và Lô Miêu Thị, thật sự không có người thứ ba chấp nhận nổi cái nhà này.
Vì vậy ở trong nhà này, nhà hai chính là tồn tại bị cô lập lạnh nhạt, đương nhiên, Lô lão nhị và vợ hắn cũng không thèm để ý cái nhìn của họ.Cha mẹ là người thầy tốt nhất của đứa bé, bởi vì cha mẹ không thích nhà hai, đám tiểu bối nhà họ Lô cũng vô cùng lạnh nhạt với Lô Bảo Bảo, nhất là hai năm nay Lô Bảo Bảo trở nên thông minh biết làm hai người già vui vẻ, những đường huynh đường muội cũng ghen tị với cô.Cách trẻ con ghét một người chính là không chơi với cô, vì vậy mặc dù Lô Tú Ngọc và Lô Bảo Bảo là đường tỷ muội xấp xỉ tuổi nhau, nhưng Lô Tú Ngọc lại thích chơi với Lô Tú Tâm sinh ra ở nhà ba, nhỏ tuổi hơn Lô Bảo Bảo.Lô Bảo Bảo cũng là một đứa bé kiêu ngạo, lúc vừa mới đến thế giới này cô cũng từng thử lấy lòng huynh đệ tỷ muội trong nhà.
Nhưng mà mấy lần đều bị thờ ơ, nàng dứt khoát dập tắt suy nghĩ này, bắt đầu dồn sức đánh hạ hai người già trong nhà, cùng với cố gắng thay đổi cha mẹ vừa lười vừa ham ăn.Cái trước vô cùng có tác dụng, còn cái sau...Lô Bảo Bảo lật một vòng ở trên giường, sau đó nằm sấp trên giường dang rộng tay chân, vùi đầu vào trong chiếc chăn mềm mại.
Ngửi thật sâu một hơi, tựa như vẫn có thể ngửi thấy mùi của mặt trời sau khi phơi khô chăn vào hôm qua.Không muốn dậy, ôi, cô hoàn toàn bị đồng hóa rồi!Lô Bảo Bảo cảm thấy mình không thể tiếp tục sa đọa nữa, vì vậy quyết tâm, tàn nhẫn từ chối cám dỗ của chiếc chăn đáng yêu, bò dậy.
Khoảnh khắc cơ thể rời khỏi chăn đệm tiếp xúc với không khí, cô bị đông cứng mà giật mình, lại chui về.Thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, nếu không thì ngủ thêm một chút?Ngày mai, nhất định ngày mai cô có thể dậy sớm!Cô gái nhỏ âm thầm thề trong lòng, mà Lô Gia Phú và Từ Kiều Nương ngủ cùng một phòng thì hoàn toàn không có gánh nặng trong lòng, hai người ngủ tay chân duỗi thẳng, cũng không biết mơ thấy giấc mơ đẹp gì mà cứ phát ra tiếng cười.Bên ngoài trời đã sáng hoàn toàn, lúc Lô Bảo Bảo tỉnh lại thì nghe thấy tiếng trò chuyện của đại bá mẫu và tam thẩm, thỉnh thoảng trộn thêm mấy giọng nói của đường huynh đường muội, lại thấy mọi người đều rời giường thật sớm, bắt đầu một ngày làm lụng..