Theo miêu tả của mẹ cô, khi còn bé cô thường xuyên khóc lóc ầm ĩ, cũng là bởi vì da không chịu nổi vải bố thô ráp, trên người thường xuyên sưng đỏ.
Khoảng thời gian đó, Từ Kiều Nương từ bỏ việc ngủ nướng mình thích nhất, ngoài thời gian ăn cơm ngủ nghỉ, trong tay chỉ cầm quần áo của cô không ngừng xoa nắn, dùng sức lực của tay vò mềm vải vóc vốn dĩ hơi cứng.Bây giờ cô hơi lớn, cũng gia tăng khả năng chịu đựng vải vóc.
Nhưng lúc làm quần áo cho cô, Từ Kiều Nương vẫn luôn vô cùng chú ý, mấy bộ vải bông mà Lô Bảo Bảo mặc lúc nhỏ đều được nàng ta cắt ra khâu lại những chỗ dễ ma sát như khuỷu tay, nách, cổ áo và ống tay áo.Hôm nay là lần đầu tiên cô ra ngoài cắt cỏ heo, nhất thời Từ Kiều Nương cũng không ngờ đai giỏ trúc có thể mài mòn bả vai, vì vậy đã có tình huống cô chịu tội lúc này.Lô Bảo Bảo hơi yếu ớt, nhưng cô tự khoe mình cũng từng là người trưởng thành, sao lại mặt dày than phiền trước mặt hai đứa trẻ chứ? Cô chỉ muốn nhanh chóng đến mục tiêu, bỏ giỏ trúc trên người xuống cho thoải mái.“Sắp đến rồi.”Lô Tú Ngọc chỉ con sông cách đó không xa, thấy nguồn nước đi qua thôn xóm đã chứng minh sắp đến đích rồi.Đi bộ gần hai mươi phút, cõng một giỏ trúc nặng khoảng một hai cân, đối với bất kỳ đứa bé năm sáu tuổi nào cũng khá tốn sức.
Hơn nữa trước khi xuất phát, Lô Tú Ngọc đã chuẩn bị mấy lần nghỉ ngơi giữa đường, nhưng đi một đường, các tiểu muội muội đều không than phiền một tiếng, khiến Lô Tú Ngọc hơi kinh ngạc, cũng hơi vui vẻ.Đương nhiên, tâm trạng này đều nhắm vào Lô Bảo Bảo, nói cho cùng mặc dù đường muội Lô Tú Tâm nhỏ nhất mới năm tuổi, cũng đã có vẻ ngoài cao lớn thô kệch, cả đường dồi dào sức sống, như ra ngoài hóng gió, không hề nhìn ra dáng vẻ mệt mỏi.Ngược lại là nhị đường muội, nũng nịu, vóc dáng nhỏ hơn trẻ con bình thường, nhìn qua giống như một nhúm bông vải mềm.
Lúc đi đường Lô Tú Ngọc đều kinh hồn táng đảm, rất sợ giỏ trúc đó đè bẹp cô.“Mệt rồi sao?”Lô Tú Ngọc giả vờ bình tĩnh hỏi một câu, chỉ cần Lô Bảo Bảo mở miệng nói mệt, cô ấy lập tức có thể dừng lại bảo cô nghỉ ngơi một lúc.
Dù sao đã sắp đến mục tiêu rồi, cô ấy có thể đi cắt cỏ heo trước, chờ cô khôi phục, lại đưa cô qua nhận biết loại cỏ dại nào có thể làm thức ăn cho heo.“Hơi mệt, nhưng vừa nghĩ tới trước đây những công việc này đều do một mình đại đường tỷ làm, mỗi ngày tỷ đều cực khổ tới về mấy chuyến như vậy, thì cảm thấy muội không nên than phiền.”Lô Bảo Bảo thật lòng nói, nói thật cô rất khâm phục đại đường tỷ, đối phương bảy tám tuổi đã bắt đầu đi cắt cỏ heo rồi.
Trước đây Lô Bảo Bảo chưa từng cõng giỏ trúc đi qua đoạn đường này, không có trải nghiệm thiết thực, chỉ biết cô ấy khổ cực, nhưng không biết đoạn đường này vốn dĩ rất gian khổ với một đứa bé, chứ đừng nhắc tới cắt cỏ heo, cõng giỏ trúc nặng đi về..