“Rắc rắc.”Lô Bảo Bảo dò xét cắn một miếng, sau đó mắt lập tức sáng lên.Thật ra mùi vị của cây lau sậy cũng không xuất sắc, không ngọt lắm, còn có vị chát nhạt.
Nhưng mùi vị của nó vô cùng kỳ lạ, lau sậy hơi non thậm chí giòn hơn cả mía, nước đủ hơn.Lô Bảo Bảo hơi nghiện, sao bây giờ cô mới phát hiện quà vặt thú vị như vậy chứ?Nhưng cho dù rất thích, sau khi ăn nửa cây, Lô Bảo Bảo vẫn lựa chọn im miệng, cô quyết định mang nửa cây còn lại về nhà, chia sẻ với cha mẹ.“Sao không ăn nữa, không thích sao?”Lô Tú Ngọc hơi khó hiểu, thấy vừa nãy đôi mắt của Bảo Bảo sáng lên, không giống như không thích.“Không phải vậy, là ăn ngon quá nên muội muốn về nhà chia cho gia gia nãi nãi và cha mẹ ăn chung.”Lô Bảo Bảo cẩn thận cất lau sậy vào giỏ trúc, chắc chắn gia gia và nãi nãi sẽ không ăn, cha mẹ ít nhất còn có thể chia một phần ba.
Cô sờ trái tim nhỏ của mình, thầm nói, không đau lòng, không đau lòng.Cô còn muốn lấy tiền từ kho bạc nhỏ của cha cơ, dù sao cũng phải để cha cảm nhận được sự ấm áp của áo bông lọt gió là mình trước đã.Lô Tú Ngọc không biết suy nghĩ của Lô Bảo Bảo, ngược lại bị câu nói này dọa.Cô ấy là một người trưởng thành, suy nghĩ trưởng thành hơn, cộng thêm lúc hiện đại có đồ ngon gì mà cô ấy chưa từng ăn, đương nhiên sẽ coi thường một khúc cây lau sậy.
Nhưng Bảo Bảo lại khác, cô còn là một đứa bé sáu tuổi, không thấy Lô Tú Tâm xấp xỉ cô đã ăn hết cây lau sậy, không hề nghĩ đến người nhà sao?Đứa bé như Lô Tú Tâm mới là bình thường, Bảo Bảo như vậy, ngược lại thông minh khiến người ta thương yêu.Không ngờ có cha mẹ như nhị thúc và nhị thẩm, nhưng không hề ảnh hưởng tâm hồn trong sáng lương thiện của Bảo Bảo.Trước đó cô ấy còn lo lắng Bảo Bảo học thói xấu, đứa bé như vậy, xấu nữa lại có thể xấu đến mức nào chứ?Ánh nhìn của Lô Tú Ngọc càng dịu dàng, quả nhiên con bé nhà cô ấy là đứa bé tốt nhất trên đời.
Một cây lau sậy có là gì, sau này cô ấy muốn Bảo Bảo ăn được nhiều đồ ngon hơn.Lô Bảo Bảo không biết, tính toán nhỏ của mình với cha mẹ lại khiến đại đường tỷ tưởng tượng ra một vở kịch, yêu thích mình hơn.******Vợ tú tài giặt đồ xong, đặt quần áo giũ nước sạch vào chậu gỗ, gọi con trai chuẩn bị về nhà.
Động tác của Đường Định Nguyên hơi lề mề, cậu ta còn chưa đợi được đứa bé đẹp hơn mình trong miệng các đại thẩm, nhưng cho dù cậu ta không lề mề, cũng không kéo dài được bao nhiêu thời gian.Xem ra chỉ có thể tìm cơ hội lần sau, trong lòng Đường Định Nguyên hơi mất mát..