Vài ngày trước mưa lớn, nhiệt độ mấy ngày nay hạ xuống cũng liên quan tới trận mưa lớn này, hôm nay đã hoàn toàn tạnh rồi.
Trước nay Lô Tú Ngọc rất chăm chỉ, thấy trời đẹp như vậy, mới dậy sớm đi cắt mấy giỏ cỏ heo tươi non nhất cho mấy con heo trong nhà.Nhưng mặc dù trời tạnh, đất bùn bị mưa to vài ngàu trước dội ướt vẫn chưa hoàn toàn khô, nàng ấy không chú ý trượt chân lăn xuống sườn núi.
Lúc chị em đi đến sườn nhỏ bên bờ sông cắt cỏ heo với nàng nghe thấy tiếng hét, Lô Tú Ngọc đã lăn đến bờ sông, lại bất hạnh dập đầu vào một hòn đá nhọn.Một đám bé gái bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, cũng may lúc ấy bên bờ sông có hai người phụ nữ đang giặt quần áo, một người chạy đi tìm đại phụ, một người đi tìm người giúp đỡ đưa Lô Tú Ngọc về nhà họ Lô.Lô Tú Ngọc vừa được đặt trên giường đất, đại phu ở đầu thôn cũng bị người phụ nữ nóng lòng kéo chạy tới nhà họ Lô."Sao chảy nhiều máu như vậy, nhìn mà sợ quá, con bé cũng thật là sơ ý, cắt cỏ heo cũng có thể khiến bản thân thành ra thế này."Nàng dâu Lưu Lan Hoa nhà ba đứng ở cửa nhỏ giọng thầm thì, nhìn đại phu châm cứu, bó thuốc cho vết thương, hơi tiếc số tiền bỏ ra khám bệnh.Phòng của Lô Tú Ngọc cũng không lớn, mặc dù nhà cả chiếm hai căn nhà lớn hướng Đông, nhưng mà phòng lớn cũng nhiều con.
Phòng của Lô Tú Ngọc vốn dĩ là một phòng đơn nhỏ tách ra từ một phòng lớn, anh cả và em trai của nàng chiếm bốn phần năm diện tích rồi, phòng nhỏ của nàng ngoại trừ một chiếc giường đất dài hai mét và một cái hòm gỗ sam thì không còn sắp xếp gì khác.Giờ trong phòng có bốn người lớn, đại phu, Lô Miêu Thị, nàng dâu Giang Bạch Nga nhà cả và em trai ruột Lô Bảo Ngân của Lô Tú Ngọc, người ngoài không tìm được chỗ đặt chân.Lô Bảo Bảo ỷ vào còn nhỏ, che đến ngoài phòng, cô nghe rõ mấy tiếng lẩm bẩm không nhẹ không nặng của Lưu Lan Hoa."Nhiều máu như vậy...!Cũng chỉ thấy lúc cha nó giết heo...!đại nha đầu..."Mấy câu sau thì không nghe rõ lắm, Lô Bảo Bảo cảm thấy sau khi mình xuyên đến cơ thể này thì đầu óc cũng bị đồng hóa rồi.
Chỉ nghĩ đến ăn, sợ rằng chỉ số thông minh còn không bằng móng tay.Mặc dù không nghe hết những lời đó, nhưng mấy câu nói trước đó là quan tâm sao? Làm sao nghe cứ là lạ."Không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại cho ta!"Lỗ tai của Lô Miêu Thị rất thính, Lô Bảo Bảo đứng bên cạnh Lưu Lan Hoa không nghe được hết, bà ấy lại nghe rõ toàn bộ.
Bà cụ đanh mặt, trực tiếp lườm con dâu ba.Giang Bạch Nga cũng nghe được hết mấy câu này, nhưng bây giờ suy nghĩ của nàng ta đều đặt trên người con gái, cũng không tâm trạng so đo với em dâu.
Hơn nữa mẹ đã khiển trách nàng ta rồi, cũng xem như trút giận thay mình."Mẹ, con chỉ quan tâm đại nha đầu thôi."Rõ ràng Lưu Lan Hoa không ngờ âm lượng thấp như vậy cũng có thể bị nghe thấy, nhưng nàng ta không cảm thấy lời nói của mình có vấn đề gì.
Lúc này bị bà cụ nghiêm nghị mắng như vậy, chỉ sợ những bà con đưa đại nha đầu tới ở trong sân cũng nghe thấy mẹ chồng mắng nàng ta rồi, sợ rằng không lâu sau sẽ có lời đồn không hay truyền ra.Lưu Lan Hoa cắn môi, vào lúc này cũng chỉ có thể tỏ ra lúng túng tự giãi bày đôi câu, trong lòng không khỏi uất ức.
Nhà cả được coi trọng, nhà hai được thiên vị, rõ ràng nhà ba nhỏ nhất, lại không được cha mẹ thích nhất..