Xuyên Nhanh Nữ Chủ Cuồng Sủng Phu

Chương 16

Triều đại phu nhìn Tô Thất vẫy vẫy tay, Tô Thất lập tức đổ những thứ ở trong bao tải ra.

Trước lúc nàng lấy đồ trong bao, mặt lão đại phu còn thản nhiên, đến khi nhìn thấy những thứ trong bao, trong mắt hắn tràn đầy khiếp sợ.

Tô Thất mừng thầm, biết mấy thứ này nhất định rất đáng giá.

Dược liệu chỗ này vốn thiếu thốn, một củ nhân sâm ngàn năm có giá trị liên thành, đám nhâm sâm trăm năm này của nàng cũng đến trăm ngàn lượng bạc đi.

Khom lưng sờ sờ đám đất còn dính trên nhân sâm, lại chạm nhẹ linh chi, ngón tay nhẹ nhàng miết, lão đại phu đột nhiên kéo Tô Thất vào hậu đường.

"Những thứ này đều do ngươi đào được?"

"Là vãn bối đào được dưới chân núi, hàng năm đều dựa vào việc bán dược liệu kiếm ăn. Những thứ này vãn bối đào được vào trưa hôm qua."


Tô Thất cũng có chút tâm tư, nói bản thân bán dược liệu tránh bị người ta tính kế."

"Ngươi cũng thật may mắn a. Một túi của ngươi cũng đủ ngươi ăn mấy năm liền."

Trong mắt lão đại phu toàn là vui mừng nhận lấy mấy thứ trong tay nàng.

"Vãn bối nghe danh mà đến, cũng tin tưởng lão đại phu người. Mấy thứ này, người xem đáng giá bao nhiêu?"

Tô Thất vẻ mặt chân thành, lão đại phu thấy nàng còn trẻ, lại thật thà, cũng không nỡ ép giá nàng.

Cắn rang, đè thấp âm thanh nói: "Nếu người khác bán thì cùng lắm được 500 lượng, nhưng thấy ngươi thành thật, lão thân cũng không muốn ép giá ngươi. Nhân sâm 820 lượng, hai cây linh chi 200 lượng, dược liệu tuy không ít nhưng giá cũng không cao, thêm ngươi 10 lượng. Tổng là 1030 lượng. Dù ngươi có đi đến tiệm khác cũng không có cái giá như này đâu."


Tô Thất vốn tính trước, mấy thứ này cũng tầm trên dưới 1000 lượng. Giá mà lão đại phu kia đưa ra cũng không tính là quá thấp.

Đây đã là y quán có danh tiếng nhất kinh thành rồi, Tô Thất cũng không muốn chạy đi chạy lại, liền dứt khoát đồng ý.

"Tiền bối rất thống khoái, vãn bối cũng không nhiều lời vô nghĩa. Đến đây cũng được coi là duyên phận, đám này ta liền bán cho ngài."

Lão đại phu vui vẻ, vội cười nói: "Hậu sinh khả úy, đứa nhỏ này có tiền đồ."

Vốn tưởng rằng Tô Thất sẽ tính toán chi li cò kè mặc cả một phen, lại không nghĩ rằng nhà nghèo nhưng rất chí khí, hoàn toàn không so đo.

"Tiền bối quá khen rồi."

"Nếu sau này ngươi lại tìm được thứ gì tốt, cứ đến đây, lão nhân gia ta tuyệt đối không bạc đãi ngươi."

Lão đại phu nhận bao tải trong tay Tô Thất nói. Lại khom lưng kiểm tra một phen, liền gọi đồ đệ bên ngoài, phân phó vài câu. Đồ đệ kia vội vàng chạy ra ngoài.


"Hảo hài tử, ngươi đừng vội, chỗ này quá nhiều bạc, ta phải cho người về tiền trang lấy, ngươi ngồi xuống uống ly trà, đợi một lát."

Lão đại phu cười hướng Tô Thất nói.

"Vãn bối không vội, chỉ là phu lang vãn bối vẫn còn đợi ở bên ngoài, nếu người không ngại, ta có thể kêu hắn vô đây chờ cùng ta không? Hắn lần đầu ra cửa, có chút sợ người lạ."

Tô Thất không sợ lão đại phu không trả tiền, nàng chỉ lo lắng Vân Tử Mộc đợi lâu sẽ sốt ruột.

"Ngươi thật dễ mềm lòng, kia còn không mau gọi hắn vào."

Vừa nghe Tô Thất còn mang theo phu lang tới, lão đại phu nhiệt tình tiếp đãi, kêu đồ đệ chuẩn bị điểm tâm trà nước đến.

Thẳng đến khi hơn 1000 lượng bạc ngân phiếu cộng them 30 lượng bạc trắng trong tay, tâm tình Tô Thất mới an tâm.

Một ngàn lượng với người thôn dã mà nói cũng không tính là quá nhiều, nhưng nếu mua nhà ở Thanh Ngọc thành thì, chỉ sợ cũng chỉ mua được đất ở tít ngoài ngoại ô, càng đừng nói là mua phòng ở kinh thành.
Ra khỏi y quán, Tô Thất liền mang Vân Tử Mộc đến một khách điếm, hai người ăn uống no nê, Tô Thất mới kéo Vân Tử Mộc tới góc tường, nói thầm vào tai hắn.

"Tử Mộc, ta muốn ra ngoài, đổi ngân phiếu ngàn lượng thành trăm lượng. Sau khi ta đi khỏi thì chàng khóa trái cửa, dùng kim chỉ khâu một cái túi ở trong nội y chàng, bỏ ngân phiếu vào. Số tiền này ngoại trừ ta và chàng thì không được cho bất kỳ kẻ nào biết, vạn nhất có kẻ gian dòm ngó thì toang."

Nếu đổi ngân phiếu ở trong trấn Hoa Mai, nhất định sẽ có người nhòm ngó đến.

Nhưng nếu đổi ở Thanh Ngọc thành thì lại là chuyện khác.

Cho nên, trước hết Tô Thất muốn đổi ngân phiếu, tiện bề sử dụng.

Hơi thở nóng ấm thì thầm bên lỗ tai Vân Tử Mộc, tai hắn thoáng ửng đỏ. Vân tử Mộc ngoan ngoãn gật đầu.

Thê tử muốn để tiền ở chỗ hắn, nói cách khác thê tử thật sự tin tưởng hắn.
Cái nhận thức này khiến hắn rất vui vẻ, hắn nghĩ, có lẽ thê tử thật sự sẽ không đem hắn bán đi.

Bỏ tiền vào trong túi áo hắn, trên người hai người chỉ còn lại 30 lượng, còn có 3 lượng mang theo trước đó.

Buổi tối rảnh rỗi Tô Thất liền mang theo Vân Tử Mộc, ra ngoài đi dạo.

"Trong thành náo nhiệt thật."

Vân Tử Mộc ở bên cạnh nàng, trong tay còn cầm cây kẹo hồ lô đường phèn, đôi mắt mở to tràn đầy tò mò.

"Nếu Tử Mộc thích thì sau này chúng ta dọn đến đây ở."

Vân Tử Mộc vội vàng lắc đầu, nghiêm túc nói: "Thê tử, bây giờ ta thấy rất hạnh phúc, về sau nàng đừng mạo hiểm lên núi nữa được không?"

Một ngàn lượng này cũng đủ dùng rồi.

Lại còn hai mẫu đất ở nhà nữa.

"Được. Ta đồng ý với chàng, về sau sẽ không đi vào núi sâu nữa."

Tô Thất bất chợt một tay kéo Vân Tử Mộc vào trong ngực, bên cạnh một nữ tử lảo đảo ngã xuống đất.
Vân Tử Mộc kinh hô một tiếng, còn chưa phản ứng được đang xảy ra chuyện gì, Tô Thất liền ôm hắn né tránh.

Các cụ có câu, không nên nói chuyện với người say a.

Huống hồ, mỗi người đều có nỗi khổ riêng. Nữ nhân kia say thành như vậy cũng chỉ là do bất đắc dĩ a.

Nếu nàng ta không đụng vào Vân Tử Mộc thì nàng cũng không muốn tìm phiền toái.

Ở bên ngoài thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Vân Tử Mộc gắt gao nắm chặt cây keo hồ lô, cằm đụng vào đầu vai Tô Thất, tuy không đau nhưng đôi mắt hắn lại đỏ bừng.

"Trời tối rồi, chúng ta trở về đi!"

Tô Thất buông Vân Tử Mộc ra, che chờ hắn đi ở bên trong, vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của hắn.

Tới khách điếm, nàng mới phát hiện, nàng chỉ thuê một phòng, bên trong chỉ có một cái giường, cũng không nhanh đến mức nàng phải chung chăn gối với tiểu phu lang đi?
Tuy rằng Tô Thất thập phần nguyện ý, nhưng vẫn sợ kinh động đến giai nhân a.

"Tử Mộc, buổi tối chàng ngủ giường, ta ngủ ở ghế. Chàng buông màn xuống liền không cần lo lắng gì nữa."

Vân Tử Mộc tắm xong, Tô Thất liền nói với hắn.

Bình Luận (0)
Comment