Xuyên Nhanh Nữ Chủ Cuồng Sủng Phu

Chương 9

"Thấy tỷ, sao lần này tỷ toàn mua gạo với bột mì thôi vậy?"

Lục Tử Bình nhìn Tô Thất mua đồ, không khỏi thở dài.

"Tử Mộc thân thể không khỏe, lúc trước ta đối với hắn không tốt. Ta đã nói với hắn sẽ sống thật tốt, không thể ủy khuất hắn được."

Tô Thất nói vậy khiến Lục Tử Bình ngạc nhiên muốn chết. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nàng nghe Tô Thất nói những lời nghiêm túc như vậy.

"Nhưng mà..."

Lục Tử Bình đang muốn nói Tô Thất vẫn chưa chạm được vào người hắn, nhớ đến lời cảnh cáo của Lục Đại Bình, lại âm thầm nuốt những lời đó trở về.

"Không có nhưng mà, ta đã muốn sống tốt từ lâu. Muội cũng nên nỗ lưc kiếm tiền, sớm thành gia lập thất, đừng suốt ngày mơ mơ hồ hồ mà sống nữa."

Tô Thất dứt lời, liền khiêng bao gạo mới mua đi ra ngoài. Lục Tử Bình thấy bóng dáng Tô Thất rời đi, không biết suy nghĩ cái gì. Thấy Tô Thất gọi, nàng mới vội vàng khiêng túi bột đuổi theo.


Nhìn Tô Thất mua hết bao lớn, bao nhỏ, Lục Thất muội không nhịn được chép miệng, Thất tỷ đúng là không bỏ được tên đó rồi!

Bốn người cùng nhau trở về Lục gia thôn, vừa kịp giờ cơm trưa.

Tô Thất mua quá nhiều đồ, mấy tỷ muội ở lại giúp Tô Thất khênh đồ, sắp xếp gọn gàng rồi mới trở về.

Vân Tử Mộc ngồi ngốc ở trong phòng, nghe thấy tiếng động vội vàng đi ra ngoài, mặc kệ đau đớn.

"Thê tử..."

Thấy Tô Thất cả đêm không về đang đứng ngoài cửa, Vân Tử Mộc cảm thấy nhức cái mũi, hắn còn tưởng rằng nàng lại chạy đi uống rượu cả đêm.

Tô Thất ngước mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Vân Tử Mộc, thấy bọng mắt đen xì của hắn, nàng biết đêm qua chắc hẳn tên này không thèm đi ngủ đây mà.

Bước đến đỡ cánh tay hắn, đỡ hắn vào phòng, ngồi xuống ghế.


Tô Thất ngồi xổm nhìn chân Vân Tử Mộc, quan tâm nói: "Chân đau lắm sao?"

Vân Tử Mộc cắn môi không lên tiếng, Tô Thất biết hắn đang đau muốn chết.

Khom lưng bế hắn lên, cũng mặc kệ sắc mặt của hắn, Tô Thất trực tiếp bế hắn lên giường.

Kéo ống quần hắn lên, nhìn đầu gối xưng đỏ với vết máu trên đùi, sắc mặt Tô Thất càng trở nên khó coi.

"Nói chàng ngoan ngoãn ở yên trên giường dưỡng thương mà chàng không nghe. Nếu sau này không đi lại được, đến lúc đó chàng đừng có mà hối hận!"

Tô Thất lạnh giọng răn dạy, từ trong ngực móc ra một lọ thuốc, nhẹ nhàng bôi lên đầu gối sưng đỏ của hắn. Lại đổ lên bàn tay một chút.

"Ta xoa cho chàng, sẽ hơi đau một chút, chàng cố chịu đựng nhé!"

"A...."

Tô Thất mới chạm tay vào chân hắn, cả người hắn đều co rúm lại, run rẩy, vừa đau vừa xấu hổ.


Lúc này Tô Thất làm gì có tâm trạng quan tâm đến biểu hiện đó của hắn. Nhưng Vân Tử Mộc vẫn cảm thấy ngượng ngùng khó chịu.

Đây đã là lần thứ hai nàng nhìn thấy chân hắn. Tử nhỏ đến lớn, cha hắn cũng chưa từng nhìn thấy đùi hắn a.

Nếu là trước kia, sợ là hắn tránh nàng còn không kịp. Nhưng đối diện với Tô Thất của hiện tại, hắn lại không cảm thấy có gì lấn cấn.

Nghĩ đến lời cha nói, Vân Tử Mộc bỗng nhiên đau xót, hắn không muốn đi theo con đường của cha hắn. Cả đời phải chịu quản thúc, phụ thuộc vào cảm xúc của người khác.

Sau khi thoa thuốc xong, từ trong ngực lấy ra hai cái bánh bao nhân thịt còn ấm, nhét vào tay Vân Tử Mộc, ôn nhu nói: "Ta đi sắp xếp lại mấy thứ kia một chút, chàng mau ăn đi."

Vân Tử Mộc nhìn bánh bao trong tay, theo bản năng đưa cho nàng một cái.
"Thê tử cùng ăn đi."

"Ta ăn ở bên ngoài rồi, đây là ta mua cho chàng. Buổi sáng cũng chưa ăn cơm đúng không? Mau ăn đi, buổi tối ta lại làm cho chàng bánh bao nhân thịt."

Buổi sáng Tô Thất mới chỉ ăn năm cái bánh bao, giữa trưa cũng chưa ăn gì, nhưng hai cái bánh này là nàng mua cho Vân Tử Mộc. Sao nàng lại có thể ăn của hắn được.

Ra ngoài uống đại chén nước, Tô Thất liền bắt đầu dọn dẹp hiện trường.

Gạo và bột mì nàng mang đến nhà bếp, đổ vào lu.

Nàng còn mua cho Vân Tử Mộc một rổ trứng gà, sợ để bên ngoài sẽ bị hỏng, nàng liền bỏ vào trong nhà.

So với gạo và bột mì, trứng gà có chút khó bảo quản a.

Vừa ăn bánh vừa nhìn chằm chằm nàng, thấy Tô Thất mua nhiều thứ như vậy, không khỏi nhăn mày. Bỗng nhiên hắn thấy mùi vị bánh bao trong tay cũng không còn ngon miệng nữa.
Thê tử nàng lấy đâu ra nhiều bạc như vậy a? Không phải là nàng đi làm chuyện xấu gì chứ?

Không biết có phải do đoán được tâm tư của Vân Tử Mộc hay không, Tô Thất vừa cười vừa giải thích cho hắn chuyện con gấu.

Từ trong ngực lấy ra ba mươi lượng bạc đặt trước mặt hắn, Tô Thất cười nói: "Ta định trước khi mùa mưa đến tu sửa lại phòng ở. Tiền này chàng cứ giữ lấy trước, sau đó khi ta không có nhà thì thuê người đến sửa, thuận tiện đen tấm ván gỗ ở chỗ này làm cho chàng một cái giường đất, đến lúc đó phía tây phòng cũng tu sửa một chút, làm một cái giường đất nhỏ cho ta ngủ."

"Đúng rồi, đến lúc đó, chúng ta lại ngăn vách nhà bếp, làm một gian nhỏ để tắm rửa. Vừa sạch sẽ vừa an toàn."

Tô Thất nói lên tính toán của mình, Vân Tử Mộc không khỏi tưởng tượng theo suy nghĩ của nàng.
Nếu có thể làm một cái giường đất, mùa đông hắn không còn sợ lạnh nữa.

Nghĩ nghĩ hắn liền thấy hạnh phúc.

Chỉ là...

Thê tử đưa bạc cho hắn, không sợ hắn sẽ ôm bạc chạy trốn hay sao?

Vân Tử Mộc tuy rất ít ra khỏi cửa, nhưng lại nghe qua rất nhiều chuyện nam tử cầm bạc chạy trốn làm khổ nữ nhân a!

Nhưng nhìn bộ dáng này của thê tử, rõ ràng nàng rất tín nhiệm hắn.

Vân Tử Mộc trong lòng ấm áp, mang chút tâm tư nhận bạc, lại không nói bất kỳ lời khách sáo nào.

Tô Thất thấy thế, biết tiểu gia hỏa này đã dần tiếp thu nàng, tâm tình cũng tốt lên.

Lấy ra một túi vải, trong đó có đôi giày vải mới cùng một bộ đồ màu xanh nước biển đưa cho Vân Tử Mộc, không nói gì, liền đi ra ngoài đốn củi.

Đôi tay hắn run run mở túi, bên trong có một bộ quần áo mềm mại, Vân Tử Mộc mím môi, nước mắt trào ra.
Thê tử nàng.... Vì sao lại đối xử với hắn tốt như vậy?

Từ lúc còn ở Vân gia, hắn cũng chưa bao giờ được mặc quần áo mới, toàn bộ quần áo của hắn đều là mặc lại của đám công tử chính thất. Cuộc sống trước kia của hắn, ngay cả hạ nhân cũng không bằng. Hiện tại nàng đối xử với hắn tốt như vậy, hắn cảm thấy có chút mơ hồ, không thật.

Vừa khóc vừa ăn xong hai cái bánh, Vân Tử Mộc liền ôm bộ đồ với cùng giày phát ngốc một chỗ.

Khi Tô Thất đi vào, nhìn thấy Vân Tử Mộc dựa vào đầu giường ngủ từ bao giờ.

Bình Luận (0)
Comment