Một cái tiện mệnh...
Tiện chủng xuất thân cô nhi viện...
Hiện tại đến lúc hắn phải trả ơn...
Dù cho cuộc nói chuyện bên đầu tai nghe đã kết thúc, nhưng mà mỗi câu mỗi chữ lại chậm rãi quanh quẩn ở bên tai hắn.
Khuôn mặt Hứa Khả hiện lên sắc tối quang mang yếu ớt.
Thần bí, khó lường.
Môi đột nhiên cong lên, tạo thành độ cong tuyệt diễm giết chóc, mơ hồ đẫm máu.
...
[ Cảnh cáo! Cảnh cáo! Mục tiêu nhân vật Hứa Khả, độ thiện cảm bị trừ đi 100 điểm! ]
[ Hiện tại độ thiện cảm là - 30, mục tiêu nhân vật đã hắc hóa, kí chủ Phong Hoa xin chú ý! ]
[ Mục tiêu nhân vật đã hắc hóa, kí chủ Phong Hoa xin chú ý! ]
"..."
Đèn đỏ hệ thống sáng lên, bên tai Phong Hoa dồn dập réo lên không ngừng.
Người bị bệnh tim bẩm sinh làm việc và nghỉ ngơi có quy luật nghiêm khắc, Phong Hoa tại cổ đại không có đèn điện chiếu sáng lại luôn nghỉ ngơi khi mặt trời lặn, nên cô đã chìm vào giấc ngủ rất sớm.
Ai ngờ, vừa mới nằm ngủ không lâu, đã bị làm cho bừng tỉnh!
Nữ hoàng bệ hạ phải rời giường, lông mày tinh xảo nhỏ nhắn khẽ nhíu, thanh âm ngậm lấy một tia lười biếng cùng mỏi mệt hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Cái tên tiểu Thống tử này điên rồi?
Hệ - thái giám tổng quản - Thống đã nghỉ ngơi: "..."
Thật đúng là ứng với câu nói kia ——
Nằm không cũng trúng đạn.
"Bệ hạ! Bệ hạ!" Hệ thống bỗng nhiên hoảng sợ kêu lên, "Không được rồi! Không được rồi —— "
Âm thanh vốn mềm đáng yêu đột nhiên bén nhọn chói tai khiến Phong Hoa nhịn không được nhíu mày, âm thanh quát lên: "Thân là đại thái giám bên người trẫm, ngươi có thể hay không giống như trẫm, trầm ổn một chút?"
Nữ hoàng bệ hạ tỏ vẻ ghét bỏ "Ngươi quả thực khiến trẫm mất mặt".
"..."
Tiếng kêu sợ hãi im bặt.
Hệ thống bị nữ hoàng bệ hạ ghét bỏ quở trách, nỗ lực thu hồi sự vội vàng hấp tấp, điều chỉnh tốt tâm tình cùng ngữ khí.
Lúc này mới thả nhẹ âm thanh, khôi phục ngữ khí mềm mại đáng yêu nói: "Bệ hạ, độ thiện cảm của Đế Quân đại đại vừa mới bị trừ đi 100 điểm a ~ "
Biểu lộ lười biếng của Phong Hoa thu lại, vẻ mặt tinh xảo lãnh diễm mơ hồ xuất hiện một vết nứt: "Cái gì?!"
Hệ thống trong lòng rung đùi đắc ý, ai, bệ hạ ngài không thể giống như người ta trầm ổn một chút sao?
Đáng ngạc nhiên.
Vẻ mặt khinh bỉ.
"Chị, chủ nhật này có rảnh không?"
Khuôn mặt của thiếu niên vui vẻ mềm mại như hoa, nhuộm lên hương vị sáng lạn như ánh mặt trời, đôi mắt ngây thơ khẽ chớp.
Chẳng qua là nhìn bề ngoài, rất khó tưởng tượng được ——
Cái bộ dạng phục tùng yếu ớt của thiếu niên, còn lâu mới có thể nhìn được từ bề ngoài sáng lạn ôn hòa, nhưng trong nội tâm... Lại hắc hóa tràn đầy.
Phong Hoa một bên âm thầm cảm thán, một bên trả lời hắn nói: "Có rảnh."
Nếu như hảo cảm của Hứa Khả với cô bị giảm đi với tốc độ chóng mặt, vậy hãy để cho cô xem thử ——
Hắn đến cùng muốn làm cái gì!
Cùng hắn ngồi chờ chết, không bằng chủ động xuất kích tìm được lí do, lại... Tìm đường sống trong cõi chết!
Nghe vậy, lúm đồng tiền trên mặt hắn lại càng rõ hơn thêm mấy phần, trong lúc lơ đãng mơ hồ lưu chuyển khí tức đẫm máu.
Thu hút tâm trí người ta, kinh tâm động phách.
" Vậy vào ngày đó chị có thể đi theo em tới một chỗ không?" Hứa Khả nhẹ giọng hỏi.
Cái ngữ khí mềm mại ngoan ngoãn làm người không thể cự tuyệt.
Phong Hoa ngước mắt cười cười, nhìn qua hắn, chợt lóe lên tia cơ trí chỉ trong tích tắc.
"Được."