Sáng hôm sau
Nhi vui vẻ nhìn nương tử nhà mình đang ngủ say.Một tay cô chống cằm để chăm chú nhìn gương mặt thân thương ấy.An khẽ nhíu mày,từ từ mở đôi mắt mệt mỏi của mình ra.Đập vào mắt nàng là khuôn mặt thanh tú của Tuyết Nhi đang nhìn mình chằm chằm.Đôi mắt An lúc này không còn vô hồn và lạnh lùng như mọi khi mà vô cùng ôn nhu cùng có chút cưng chiều.Tuyết Nhi đưa tay xoa eo cho nàng,đêm qua thật quá sức mệt mỏi cho nàng rồi.An nằm yên tựa vào người của Nhi,hưởng thụ sự phục vụ của cô.Ở tư thế này,Nhi có thể nhìn thấy những dấu vết do luyện tập gây ra.Chúng hằn sâu vào làn da trắng mịn của nàng,nhưng như thế chỉ làm An càng thêm quyến rũ thôi.
"Nàng đói không?"Nhi hỏi,đêm qua vận động quá sức,cô sợ nàng chịu không nổi,gây tổn hại cơ thể.
"Uhm,có chút,nhưng ta chưa muốn ăn."Giọng An cũng đã thay đổi rất nhiều,không còn thẳng băng và lạnh lẽo nữa,thay vào đó nàng như đang làm nũng vậy.Hô hấp của Nhi ngưng trệ,cuối cùng cũng không nhịn được mà lại đè An ra,ngậm nhấm đôi môi kia.An nhiệt tình đáp lại,tuy nằm dưới nhưng nếu nói về chủ động thì nàng cũng không thấy phiền đâu.An vòng tay qua cổ cô,kéo cô vào gần với mình hơn.Day dưa hồi lâu,sau khi tách ra thì An cố gắng lấy lại nhịp thở.Nhi cố gắng khắc chế bản thân,nàng đã quá mệt mỏi rồi.Nhưng An đâu có cho cô yên phận làm hòa thượng ăn chay.Nàng nhanh chóng đổi khách thành chủ,đè Tuyết Nhi xuống,bắt đầu thưởng thứ chiếc cổ tinh xảo.Nhi đã tới giới hạn,cô thầm bảo hôm nay nàng xong rồi.
....
Tại 1 nơi khác,khung cảnh lại không yên bình như vậy.Một đội quân xâm lược đã tiến được gần đến cổng thành.Khác với những đội quân trước,Minh Hân biết rõ đợt tấn công này sẽ không phải là 1 đội quân đơn giản.Cô thở dài,lần này phải chỉ huy 1 mình rồi,cô cũng không tiện quấy rầy An đâu:)Đúng như cô nghĩ,đội quân sử dụng ngựa làm chiến thuật chính,khả năng cưỡi ngựa bắn cung của bọn này thuộc loại điêu luyện.Minh Hân cười khẽ,nhưng sắc mặt âm trầm xuống.Ngón tay khẽ động,cuộc chiến đã bắt đầu.
...
Rầm
Tên thầy thuốc sợ hãi,quỳ xuống cầu xin:"Công...công chúa,xin người bình tĩnh lại..thần..thần sẽ nghĩ cách mà!"
Thanh Hàn tức giận,lườm hắn 1 cái:"Không cần!Ngươi về nhà mà thu dọn đồ đạc đi,ngày mai ta sẽ tìm thầy thuốc mới."
Minh Hân thở dài,hình như cô vừa gián tiếp hại người.Trận chiến với đầu quân kia có thể không khó khăn nếu không phải 1 mình cô chiến đấu,khi Thanh Hàn tới thì cô cũng đã giải quyết xong cả rồi,chỉ có điều,các vết thương do chúng gây ra lại mang chất độc,thành ra cô bất tỉnh 2 ngày rồi.Thanh Hàn đi vào cngf với chén thuốc.Nhìn thấy thứ trên tay nàng,Minh Hân giật mình,rồi sau đó cuộn tròn bản thân trong chăn.Thanh Hàn thở dài,số là vị kia nhà nàng ghét uống thuốc,đặc biệt là thuốc đắng như cái nàng đang cầm.Nhưng nếu không uống thuốc thì làm sao khỏi bệnh?Nghĩ là làm,Thanh Hàn tiến lên,mạnh mẽ giật cái chăn ra.
"Uống,hoặc ta sẽ làm nàng đến thảm."Nàng đe dọa cô
Minh Hân ủy khuất vô cùng,cố gắng nhắm mắ nuốt trôi thứ nước đáng ghét kia.Cuối cùng thì cô cũng uống hết bát thuốc.Cô trừng mắt nhìn nàng,định nói thì bị nàng đè ra cưỡng hôn.An hối hận vì lỡ buông thả quá mức rồi để tướng quân bị thương.Định đên nhận phạt thì nghe được âm thanh các chủ tử đang làm "chính sự" nên đỏ mặt mà quay về.