Tại Phủ Tướng Quân
Đã 1 tuần sau khi cuộc chiến cuối cùng xảy ra,Minh Hân được Lâm Thanh Hàn đưa về đây và chăm sóc tận tình.Vì hưởng thụ sự chăm sóc của nàng nên sự nhạy bén thường ngày của cô gần như bị lấy ra vứt xuống giếng.Cô vẫn vui vẻ hưởng thụ sự chăm sóc ấy mà không biết có chuyện không hay sắp xảy đến với mình.Vào một ngày như thường ngày,bé Minh Hân nhà ta đang an nhàn đọc sách thì Thanh Hàn bước vào,trên mặt vẫn lạ nụ cười ôn hòa như thường lệ nhưng nó lạ lắm.
Minh Hân thấy nàng,vội đưa hai tay về phía nàng làm nũng:"Lão công,cả ngày hôm nay cũng không ôm ta."Nói rồi còn trưng ra bộ dạng ủy khuất như bị bắt nạt.
Thanh Hàn tiến lại gần nàng,ôm cô vào lòng và vuốt ve lưng cô:"Hân nhi,đã 1 tuần rồi,nàng cảm thấy ổn hơn chưa?"
Cô vui vẻ đáp:"Dạ!Muội ổn hơn rồi."Con bé cười nhưng lại không để ý ánh mắt Thanh Hàn bỗng nhiên lộ ra 1 tia giảo hoạt.
Nàng bỗng đè cô xuống,không cho cô định thần mà trực tiếp chiếm lấy đôi môi của cô.Minh Hân thần trí mơ hồ vô thức vòng tay qua ôm cổ của nàng.Từng hơi thở,từng tấc đất của cô bị nàng tước đi.Không khí xung quanh trở nên loãng hơn.Mọi thứ dần trở nên mơ hồ.Thanh Hàn cuối cùng cũng chịu buông tha cho cô.
"Hừ,nếu nàng đã khỏe thì ta nên tính sổ chuyện nàng tự đặt mình vào nơi nguy hiểm nhỉ?"
Minh Hân giật mình,sau đó cảm thấy hình như mọi chuyện không ổn lắm.Cô cố tìm cách làm sao để ngày hôm sau có thể xuống được giường,nhưng nhìn vẻ mặt của lão công nhà cô thì điều đó có vẻ bất khả thi.Cô thở dài,thôi đành chấp nhận thực tại vậy.Cô chủ động ôm Thanh Hàn,sau đó mị hoặc nói:"Được,vậy nhờ lão công"tính sổ"giúp ta vậy."Nàng đắc ý nói:"Coi như nàng biết điều."
Một khi đã luân hãm,sẽ khó có thể thoát ra.Khi đó,thời không sẽ hóa thành hư vô.Âm thanh sẽ chỉ như những tiếng gió thổi vang tai.Tất cả trong mắt,chỉ còn người trước mặt.Hai thân thể,hai linh hồn.Trong bóng đêm tĩnh mịch,chúng dựa vào nhau,sưởi ấm cho nhau,hòa quyện vào nhau.Tất cả vạn vật đều như thức thời.Chúng im lặng một cách lại kì chỉ còn lại tiếng nức nở và thở dốc của cô.
"Tỷ...tỷ tỷ...ta...chịu...không được....dừng...một chút được không?"
Bỏ ngoài tai lời nức nở cầu xin của cô,nàng muốn cô phải nhớ thật rõ sau này khôn được như thế nữa.Nàng sợ,sợ hãi khi tỉnh dậy không thấy cô,sợ hãi khi thấy cô người đầy máu,sợ hãi khi tưởng tượng đến việc mất cô.Vì vậy,nàng càng ra sức ức hiếp cô để sau này cô phải nhớ mãi.
Bên này Minh Hân như thế nào thì bên kia An cũng thảm không kém.Trong suốt quá trình,mặt cho cô khóc lóc cầu xin nàng ôm thì Tuyết Nhi cũng mặt lạnh không quan tâm.
Tuy nhiên,2 bé công nhà ta cũng sớm phải trả giá cho hành động của mình.Thanh Hàn thì bị Minh Hân từ mặt gần như 1 tháng trời.Tuyết Nhi thì nhẹ hơn,khoảng 1 tuần là An không chịu nổi mà nhớ đến cô rồi.
4 năm sau
Kết thúc trận chiến của 4 năm trước,người ta ca tụng tiểu thư phủ Tướng Quân là bậc hiền tài của đất nước.Còn về cô và nàng,cả 2 đã lui về,sống những ngày tháng an nhàn bên những đứa con của mình.Ở thế giới này có một loại nước tên Hoàn Kỳ Chu Chỉ cần lấy máu người chồng nhỏ vào 1 giọt để người vợ uống thì sẽ có thể mang thai.
Tại Phủ Tướng Quân
"Hoàng Duệ,không được trêu Ninh Thanh!"Minh Hân thở dài,Ninh Thanh là con của An và Tuyết Nhi.Cả hai đã nhờ cô chăm giúp khi cả hai thưởng thức tuần trăng mật.
Thanh Hàn từ phía sau ôm lấy Minh Hân,cười ngọt ngào nói:"Nương tử bớt giận,chỉ là trò đùa thôi mà."Nói xong còn cạ cạ mặt vào cổ cô.
"Đùa?Tỷ nói xem,con bé nghịch như vậy là do ai?"Nếu không phải do ai đó chiều hư con bé thì sẽ ra như vậy sao?
Minh Hân cúi người ôm Ninh Thanh vào lòng dỗ dành:"Ngoan,sao khi Duệ tỷ bắt nạt con lại không nói với ta?"
Mắt Ninh Thanh đột nhiên sáng lên,chỉ tay vào Lâm Thanh Hàn đứng cách đó không xa,mỉm cười nói:"Là sư phụ bảo với con rằng,chỉ có vợ mới được ăn hiếp chồng thôi."Đầu đuôi câu chuyện là vậy.Thanh Hàn khi bị cô ăn hiếp nhiều quá nên tức giận ra giải bày với học trò.
Minh Hân nở 1 nụ cười khó coi,mí mắt giật giật hướng về con người đang chuẩn bị bỏ chạy kia.
"LÂM THANH HÀN!"
Đôi lời cùng đọc giả:
Lại có mùi:)Đố biết mùi gì!!