Vinh Vương bình tĩnh lại hét lớn: "Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!" Bối rối nhìn thẳng vào Thẩm Khắc Kỷ, chật vật hỏi: "Ngươi mới là người có vấn đề thật à?"
"Vương Gia, chàng nghe ta…" Vinh Vương Phi hoảng sợ.
"Nàng câm miệng, để tự nó nói." Vinh Vương trừng Vinh Vương Phi.
Vinh Vương Phi chưa từng thấy qua bộ dạng hung hăng lạnh lùng này của Vinh Vương, sợ tới mức nửa câu sau định nói ra cũng phải nuốt lại không dám hé răng.
Thẳm Khắc Kỷ nắm chặt hai tay, bả vai run rẩy không dám mở miệng.
Sao Vinh Vương còn không hiểu nữa, lảo đảo lùi về sau mấy bước, bờ vai sụp xuống. Hắn vẫn luôn cho rằng là con dâu hắn không thể sinh, vì thế vẫn luôn không ưa nàng. Kết quả, vấn đề lại nằm trên người trưởng tử, lại nghĩ đến những câu mình vừa nói, lập tức cả mặt đỏ bừng xấu hổ, hận không thể đào lỗ chui xuống.
Thẩm Khắc Kỷ không chịu đựng được ánh mắt như vậy, cảm tưởng như bản thân bị lột quần áo dạo phố thị chúng giữa ban ngày. Đột nhiên hắn ta đi về phía cửa, chỉ muốn thoát khỏi chốn địa ngục đang khiến hắn ta nghẹt thở này càng nhanh càng tốt.
“Thế Tử.” A Ngư nghiêng người bước lên, vừa hay đứng trước mặt Thẩm Khắc Kỷ. Khi vấp phải chân nàng, Thẩm Khắc kỷ có ảo giác rằng đó không phải bước chân thon thả của nữ nhân mà là bước chân rắn như sắt đá.
Mất thăng bằng, Thẩm Khắc Kỷ ngã lăn ra đất, mà A Ngư cũng đau quá kêu lên, quán tính ngã theo hắn ta.
“Uyển Dư.”
“Phục Lễ!”
Nha hoàn đi theo Đại Trưởng Công Chúa Chân Định vội vàng lao tới dìu A Ngư đứng dậy.
Quan sát một vòng từ trên xuống dưới, xác nhận cháu gái không sao Đại Trưởng Công Chúa Chân Định thù mới cộng thêm nợ cũ giận giữ dùng quải trượng tẩn Thẩm Khắc Kỳ: "Để nữ nhân phải chịu tội thay, gây chuyện còn định chạy, ngươi có còn là nam nhân không!"
So với A Ngư thì cú ngã của Thẩm Khắc Kỷ nghiêm trọng hơn nhiều. Lục phủ ngũ tạng đều đập xuống đất, đau đến mức mắt tối sầm, lại bị quải trượng đánh, không chịu nổi hét lên đau đớn.
"Được rồi, ta thật lòng xin lỗi Uyển Dư, các người muốn như nào cũng được, xin người đừng nói nữa" Thảm Khắc Kỳ nằm bệt dưới đất, mặt tái xanh, trông cực kỳ yếu ớt, giống như động nhẹ sẽ vỡ ra.
Vinh Vương Phi lòng đau như dao cắt, ôm lấy Thẩm Khắc Kỷ không có khả năng sinh con, đẫm nước mắt: "Cô mẫu, là ta sai, tất cả là do lỗi của ta, cầu xin người, đừng mắng Phục Lễ nữa."
"Mới nói có mấy câu như vậy đã không chịu được, vậy Uyển Dư bảy năm chịu lời ra tiếng vào thì sao, những lời miệt thị quá đáng nhiều vô số kể." Đại Trưởng Công Chúa Chân Định không đồng tình, ngược lại càng thêm căm phẫn nói: "Rõ ràng là vấn đề của các ngươi mà lại đổ hết tội danh lên lên người Uyển Dư, đẩy một nữ tử đến ra để người người phỉ nhổ. Bản thân các ngươi thì được khen là trượng phu tốt, mẹ chồng tốt, các ngươi có còn lương tâm không."
Đại Trưởng Công Chúa Chân Định chỉ điểm Thẩm Khắc Kỷ, sau đó lại chỉ thẳng mặt Vinh Vương Phi: "Táng tận lương tâm!"
Thẩm Khắc Kỷ toàn thân run rẩy, giống như nói trúng tim đen, lập tức quỳ sụp xuống.
Hai má Vinh Vương Phi đỏ bừng lên, khúm núm khóc kể lể: "Cô mẫu, Uyển Dư với Phục Lễ ân trọng như núi, bọn ta khắc cốt ghi tâm."
"Cái rắm!" Đại Trưởng Công Chúa Chân Định tức giận nói tục: "Phàm nếu thật lòng cảm ơn, tại sao lại tỏ ra không chút thương hại với tình cảnh của con bé, để nó một mình chịu áp lực."
"Cô mẫu, bọn ta có giải thích, nhưng những người đó." Vinh Vương Phi thảm thương nói.
"Tính qua mặt ta à? Uyển Dư còn nhỏ nên ngốc nghếch, ngươi tưởng ta cũng ngu không nhìn ra trò vặt của các ngươi sao. Cái mà các ngươi gọi là giải thích, chẳng qua chỉ là đánh bóng thanh danh của các ngươi, ngược lại càng làm xấu danh dự của Uyển Như." Đại Trưởng Công Chúa Chân Định cười khẩy: "Các ngươi ngại người ta nói khó nghe,có thể lùi một bước nói Thẩm Khắc Kỷ thời còn trẻ bị thương nhiều nên khó có con, con thứ ba của An Quốc Công cơ thể không khỏe, khó có con nối dõi nhưng vẫn sống tốt. Còn nếu không nữa thì sắp xếp người giả sinh non hoặc tìm cách âm thầm nhận con nuôi từ phòng khác cũng không thành vấn đề. Vừa bảo vệ thanh danh của Thẩm Khắc Kỳ, Uyển Dư cũng không bị người đời chỉ trích là không hiền huệ. Nhưng các ngươi thì sao, các ngươi chẳng làm gì cả, cứ để mặc Uyển Dư bị người đời sỉ vả. Bởi theo như các ngươi thì không cần phải mạo hiểm chỉ để giữ gìn thanh danh của Uyển Dư, dù sao người bị mắng cũng là nó, các ngươi lại được khen là người tốt thì cần bày vẽ lung tung làm gì."
Lời nói của Chân Định Đại Trưởng Công Chúa khiến Vinh Vương Phi kinh hãi một phen, bà ta cố gắng bình tĩnh: “Không phải như vậy, cô mẫu, là chúng nhi thần ngu dốt không nghĩ tới kế sách vẹn toàn khiến Uyển Dư phải chịu uất ức, sau này chúng nhi thần lập tức làm theo phân phó của người.”
Vinh Vương Phi vẫn còn ôm hy vọng với A Ngư, nàng thích con trai bà ta như vậy, cho dù buồn bã thất vọng cũng không thể lập tức đoạn tình tuyệt ái: “Uyển Dư, là chúng ta ngu muội khiến con chịu oan ức, bây giờ mẫu phi biết lỗi rồi, vậy ta đi thu xếp ngay.”
A Ngư buồn bã cười: “Vương Phi, thật sự không phải các người không nghĩ tới, mà là nghĩ tới nhưng không muốn làm sao?” Đại Trưởng Công Chúa Chân Định nói đạo lý, mãi cho tới khi Nguyễn Mộ Tình xuất hiện thì nguyên chủ mới hiểu ra, có rất nhiều chuyện đều như vậy, kẻ trong cuộc không bao giờ tỉnh táo bằng người ngoài cuộc. Truyện Trọng Sinh
Vinh Vương Phi sốt ruột dảy dựng lên, biết nàng đã bắt đầu rạn nứt. Chuyện tới nước này chỉ có thể cứng miệng nói không nghĩ đến, chẳng lẽ nói cho nàng biết, từ lâu bà ta đã nghĩ đến cách mà Đại Trưởng Công Chúa vừa nói, nhưng lại cảm thấy thêm một người biết là thêm một lần nguy hiểm nên không muốn làm.