Biết rõ bên ngoài đang nói mình rất khó coi, Nguyễn Mộ Tình cũng không quan tâm, nàng ta chuyên tâm dưỡng thương, đồng thời lại “viết” một bài “Sơn Cư Thu Minh” tặng cho Thẩm Khắc Kỷ.
Nàng ta tin tưởng, tình cảnh khó khăn hiện tại chỉ là nhất thời, khi bọn họ có thể kịp thời đột phá vòng vây, khi Thẩm Khắc Kỷ trở thành văn hào, ai còn có thể nắm lấy những vết nhơ về đạo đức của hắn ta mà không buông tay, và cả bản thân nàng ta cũng vậy.
Điều dưỡng hơn một tháng, Nguyễn Mộ Tình đã khôi phục, dù sao lúc đó người của Vinh Vương Phi vẫn nương tay với nàng ta, nhưng Thẩm Khắc Kỷ lại không may mắn như vậy. Cho dù là Tạ Sùng Sơn hay Vinh Vương đều ra tay rất tàn nhẫn, cho nên đến nay Thẩm Khắc Kỷ vẫn phải dưỡng thương.
Sau khi cho Thẩm Khắc Kỷ uống thuốc, lại ôm ôm ấp ấp một lúc, Nguyễn Mộ Tình làm nũng muốn ra ngoài thả diều giải sầu.
Thẩm Khắc Kỷ biết nàng ta không phải là một người muốn ngồi yên một chỗ, chỉ dặn dò nàng ta đừng đi quá xa, trở về sớm.
Nguyễn Mộ Tình vui vẻ hôn lên mặt hắn ta một cái, vui vẻ ra cửa, giống như là con chim nhỏ được ra khỏi lồ ng.
Nguyễn Mộ Tình thả diều thì nhìn thấy một người quen, trong lòng khẽ động, cố ý cắt đứt dây diều, sai Tiểu Điệp đi nhặt, còn chính mình thì đứng tại chỗ một lát, thấy đối phương đứng yên, mới tự mình đi tới.
“Lưu chỉ huy, đã lâu không gặp.”
Nàng ta mỉm cười, lộ ra vẻ chua xót.
Lưu Hồng Huy giật giật khóe miệng: “Một năm không gặp, không ngờ gặp lại, nàng đã trở thành thiếp thất của Thẩm Khắc Kỷ.”
Giọng điệu có chút đùa giỡn, nhất là hai chữ thiếp thất, mang theo ý châm chọc.
Mặt Nguyễn Mộ Tình hết đỏ rồi lại trắng bệch, giống như chịu không nổi sự nhục nhã, trong mắt hiện lên nước mắt rồi lại cố gắng kiềm chế, ánh mắt quật cường nhìn hắn: “Ta biết ngươi châm chọc ta năm đó từ chối ngươi, nhưng cho tới bây giờ, ta vẫn chưa từng hối hận. Từ đầu đến cuối, ta coi ngươi là bạn thân, cũng không có tình cảm lãng mạn. Thế nhưng, xem ra Lưu chỉ huy cảm thấy nữ nhân có thanh danh hỗn loạn như ta không xứng làm bạn với ngươi.”
Lưu Hồng Huy giật mình, ánh mắt từ từ hòa hoãn lại: “Sao nàng lại ở cùng Thẩm Khắc Kỷ?”
Hắn ở quân doanh Đông Nam một năm, trở về mới nghe được chuyện xảy ra trong một năm nay của nàng ta.
Một giọt nước mắt rơi xuống nơi khóe mắt, Nguyễn Mộ Tình vội vàng lau đi, cố gắng cười vui vẻ: “Ta cũng không hiểu, sao lại thành như vậy. Ta thật lòng thích hắn ta, cũng biết hắn ta đã có thê thất, nên cố gắng không biểu lộ, chỉ nghĩ duy trì quan hệ bằng hữu với hắn ta. Nào ngờ khi hắn ta bị phát hiện ra loại bệnh này, ta đi thăm hắn ta. Thấy hắn ta khỏi bệnh, thì vui mừng không kìm lòng được, uống vài ly với hắn ta, sau, sau đó…”
Nguyễn Mộ Tình quay mặt lau nước mắt, ra vẻ kiên cường: “Một bước sai từng bước sai. Mẹ đẻ ta chính là thiếp thất, bị mẹ cả hành hạ đến chết, lúc ấy ta đã thề kiếp này tuyệt đối không làm thiếp của người khác, tuyệt đối không muốn... Cuối cùng vẫn là đi vào vết xe đổ của mẹ đẻ ta, còn là phương thức vô cùng nhục nhã này.”
Nguyễn Mộ Tình sụt sịt: “Nếu di nương biết được chuyện này, cũng khó an lòng. Khi còn sống bà đã nói, thiếp thất rất khó làm, lúc đó ta ngây thơ không hiểu. Đến khi thật sự làm thiếp mới biết, nào chỉ khó xử, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, phong đao sương kiếm nghiêm tương bức (Gươm sương dao gió những chờ đâu đây – Một câu thơ trong Táng Hoa Từ của Tào Tuyết Cần), lại rơi vào tội danh mưu hại chủ mẫu, thân bại danh liệt, bị trục xuất đến đây. Chỉ trách ta ngu dốt không bằng người khác. May mắn, còn có Thẩm Lang tin ta, không uổng công ta ở cùng hắn ta.”
Dường như Lưu Hồng Huy có chút cảm động khi nghe câu “Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, phong sương đao kiếm lúc nào cũng kề sát”.
Nước trong nhà sâu không thấy đáy, mắt thấy chưa chắc đã là thật.
“Sau này nàng định như thế nào?”
Trong lòng Nguyễn Mộ Tình kịch liệt nhảy dựng lên, trên mặt lộ ra cười yếu ớt: “Gả gà theo gà gả chó theo chó, các ngươi đều cảm thấy hắn ta không tốt, nhưng trong mắt ta, hắn ta là nam nhân tốt nhất trên đời này.”
Lưu Hồng Huy nhướng mày: “Thanh danh của hắn ta đã rơi xuống đất, lại đặc tội với Tạ thị, ngày sau tiền đồ sẽ bị hạn chế.”
Nguyễn Mộ Tình thờ ơ mỉm cười: “Đúng vậy, trong tay Tạ gia cầm trăm vạn hùng binh, uy danh hiển hách, muốn bóp ch3t chúng ta còn đơn giản hơn bóp ch3t một con kiến. Thôi, trái phải cùng lắm là cùng nhau chết trên tay Tạ thị, đỡ phải lo lắng sợ hãi như vậy.”
Lưu Hồng Huy nhìn thẳng nàng ta nửa ngày, đột nhiên nói: “Ta nợ nàng một cái mạng.”
Nguyễn Mộ Tình giật mình, lại cười: “Nhấc tay chi lao thôi, ngươi còn nhớ rõ, nhưng ta đã quên rồi.”
Năm trước, nàng ta vô tình cứu Lưu Hồng Huy một lần, từ đó quen biết. Vài tháng sau, hắn đề nghị nạp nàng ta làm thiếp, và nàng ta đã từ chối.
Thứ nhất: Lưu Hồng Huy không phải là loại người nàng ta thích; Thứ hai: Lúc đó Lưu Hồng Huy đã sớm có thê thiếp thành đàn con cái đầy nhà; Thứ ba: hắn là em trai của Lưu Hậu, Lưu Hậu là yêu hậu điển hình cỡ nào, chung quy không có kết quả tốt, Lưu gia sớm muộn gì cũng xong đời. Nàng ta mới không lên con tàu chắc chắn sẽ chìm này.
Bây giờ, nghĩ lại mình còn đang tìm cách lấy lòng Lưu Hậu, Nguyễn Mộ Tình hối hận đứt ruột, hận không thể xuyên trở về đánh chết mình lúc đó. Sớm biết hôm nay, còn không bằng đi theo Lưu Hồng Huy, có ân cứu mạng, dựa vào thủ đoạn của nàng ta, như thế nào cũng tốt hơn bây giờ.
Nhưng phần hối hận này lại không lập tức biểu hiện ra ngoài, nữ nhân trung trinh sẽ hấp dẫn nam nhân hơn nữ nhân đứng núi này trông núi nọ, trong đầu Nguyễn Mộ Tình không ngừng suy nghĩ, đủ loại ý tưởng hiện lên trong đầu nàng ta.
Lưu Hồng Huy nhìn nàng ta thật lâu: “Ta vẫn không quên.”
Nguyễn Mộ Tình hơi sửng sốt, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, vội vàng tránh đi như bị bốc cháy. Vô tình nhìn thấy một con mèo hoa nhỏ lười biếng kêu lên một tiếng trong bụi cỏ cách đó không xa.
“Meo.”
Dưới ánh trăng, mèo hoang không cam lòng tịch mịch kêu một tiếng, xuân ý dạt dào.
Trong phòng cũng là xu@n tình bốn phía, một gian phòng xinh đẹp. Cả người Nguyễn Mộ Tình đầm đìa mồ hôi nhưng đôi mắt lại tỉnh táo, ngước nhìn khuôn mặt ửng đỏ và nét mặt có chút hung dữ của Thẩm Khắc Kỷ, trước mắt kìm lòng không được xẹt qua khuôn mặt nam tính và mạnh mẽ của Lưu Hồng Huy.
Hắn nói: “Ta vẫn không quên.”
Lưu Hồng Huy đi gặp Lưu Hậu, Lưu Hậu đã gần ba mươi tuổi, thoạt nhìn lại giống như hai mươi, diễm lệ như hoa đào, đẹp không gì sánh được.
Thấy đệ đệ, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lưu Hậu nở nụ cười: “Hôm nay sao lại rảnh rỗi vào đây?”
Lưu Hồng Huy mỉm cười đưa một hộp gấm lên: “Thấy được một vòng tay, cảm thấy rất hợp với a tỷ.”
Lưu Hậu liếc hắn một cái: “Tiểu tử ngươi vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.”
Lưu Hồng Huy nở nụ cười, nói đến Tạ gia, trận hỗn loạn năm trước Tạ Sùng Sơn dẹp loạn có chút liên quan tới Lưu gia bọn họ, bạc cứu trợ thiên tai bị cữu cữu có lòng tham không đáy của hắn giữ lại, mới gây ra bạo loạn. Cữu cữu đi cứu trợ thiên tai cũng chết dưới tay bạo dân.
“Nếu không phải Tạ Sùng Sơn thấy chết không cứu, sao cữu cữu lại mất mạng chứ.”
Lưu Hồng Huy lại nói: “Mặc dù ngoài mặt Tạ thị nhường chúng ta ba phần, nhưng trong lòng lại khác hẳn, những năm gần đây trong quân đội vẫn luôn tìm cách đè ép người của chúng ta.”
“Nhà chúng ta ở trên văn thần đã cực hạn, nhưng trong võ tướng lại có chút không đủ. A tỷ, đám người đó vẫn muốn tiêu diệt Lưu gia chúng ta, văn nhân không đáng sợ, tú tài tạo phản ba năm không thành. Điều thực sự cần là phải cẩn thận với võ tướng nắm giữ quân quyền trong tay. Ta điều tra ra được lão thất phu Tạ thị và Lữ Thái Sư kia đang âm thầm qua lại.”
Lưu Hậu ngồi thẳng người, thần thái lười biếng của nàng ta biến mất trong nháy mắt.
Lữ Thái Sư vừa là ân sư vừa là cữu cữu của Hoàng Đế, lão già này hơn bảy mươi rồi còn không chết, mỗi ngày mang theo một đám người đối đầu với Lưu gia bọn họ.
Giọng điệu Lưu Hồng Huy nặng nề: “A tỷ, ta lo bọn họ có mưu đồ rất lớn.”
Lưu Hậu híp mắt, cười lạnh một tiếng: “Hai kẻ khốn khiếp, đáng chết!”
...
A Ngư cầm một đ ĩa cá khô thưởng cho mèo con, câu có câu không mà vuốt v e bộ lông mềm mại.
Lưu Hồng Huy đi tìm trưởng tử Ô Vĩnh Niên của Ô tướng quân âm mưu diệt trừ Tạ gia như thế nào, từ nay về sau Ô gia thay thế Tạ gia, Lưu gia khống chế Ô gia, hai người vui mừng.
Ô tướng quân, Ô Vĩnh Niên, Lưu Hồng Huy, Nguyễn Mộ Tình, cuối cùng cũng xâu chuỗi được mối liên kết giữa những người này.
Vẻ mặt A Ngư hoàn toàn trở nên u ám, chuyện của Tạ gia có liên quan đến Lưu gia, nàng cũng không ngạc nhiên chút nào. Nhưng Nguyễn Mộ Tình thật sự làm cho nàng kinh ngạc, không ngờ nàng ta và Lưu Hồng Huy còn có quan hệ, nữ nhân này đúng là rất có năng lực.
Những lời nàng ta nói với Lưu Hồng Huy ngày đó, lời nào cũng ẩn chứa chút bí mật. Kiếp trước Tạ Uyển Dư đầu độc nàng ta và Thẩm Khắc Kỷ thất bại, hai người không dám ra tay với Tạ Uyển Dư nên chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nói vậy Nguyễn Mộ Tình cũng tìm Lưu Hồng Huy kể khổ.
Nếu nói Lưu Hồng Huy chỉ vì Nguyễn Mộ Tình mà đối phó với Tạ gia, vậy thì quá đề cao Nguyễn Mộ Tình rồi, Lưu gia thấy Tạ gia không vừa mắt đã lâu. Nhưng quả thực Nguyễn Mộ Tình có tác dụng châm ngòi cho ngọn lửa. Kiếp trước, phải đến nửa năm sau Lưu gia mới động thủ với Tạ gia, kiếp này lại bởi vì những lời của Nguyễn Mộ Tình, mà đến sớm hơn nửa năm.
Cuối cùng người đứng sau thảm án diệt môn của Tạ gia cũng lộ mặt, A Ngư cong khóe miệng, cuối cùng cũng có thể giải thích với nguyên chủ.
A Ngư gọi Cao Lỗi tới: “Đưa lá thư này tới biên quan. Sau đó ngươi lại lặng lẽ đưa ba quyển thi từ này cho Lữ Đại Nho, Phương Đại Nho, Khổng Đại Nho. Thơ từ tốt như vậy, nên để thiên hạ cùng nhau thưởng thức.”