Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 126

Chớp mắt đã đến ngày mùng ba tháng ba tết Thượng Tị, mỗi khi đến lúc này, mọi người sẽ có buổi tiệc bên cạnh dòng sông nước. Đặc biệt là các cô nương trẻ sẽ ăn mặc trang điểm thật lộng lẫy vào ngày này, cố gắng tỏa sáng hơn mọi người để tìm được một lang quân như ý.

A Ngư dẫn theo mấy đứa cháu nhỏ trong nhà đến góp vui, hôm nay nhất định sẽ có rất nhiều chuyện thú vị.

Nhìn thấy A Ngư, những người quen biết nàng đều lộ ra nụ cười thiện ý, hiện tại trong mắt đa số họ, nàng rất đáng được đồng cảm, gặp phải một người trượng phu không tốt như vậy, chẳng phải rất đáng thương sao, tình đến ý tẫn thật đáng kính.

Trước những thiện ý đó, A Ngư cười đáp lại, đối mặt với những nụ cười hả hê không chút ý tốt, A Ngư cũng không chút do dự đối đáp lại khiến cho người nói phải ngượng ngùng bỏ đi.

A Ngư chiếm phần lý, và có thể tự tin lên tiếng đáp lại người khác.

Thẩm Khắc Kỷ và Nguyễn Mộ Tình lại không được đối xử tốt như vậy, Vinh Vương phủ ở kinh thành mang tiếng là Vương phủ, nhưng không có thực quyền, cũng gây chuyện với Tạ gia đến mức cả đời không qua lại với nhau, bọn họ còn ở thế đuối lý, người muốn nhân cơ hội này để hãm hại cũng rất nhiều.

Thẩm Khắc Kỷ vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng cũng không khỏi tái mặt vì mấy lời nói chanh chua khắc nghiệt này, nhờ có sự kiên cường khó nói mới có thể không hoảng loạn mà bỏ chạy.



Còn Nguyễn Mộ Tình, sau một hồi bị chế giễu liên tục, mắt rưng rưng nói với Thẩm Khắc Kỷ rằng mình không thể chịu đựng được nữa.

Thẩm Khắc Kỷ vạn phần hối hận và áy náy, vốn dĩ hắn ta khuyên nàng ta đừng đến nhưng nàng ta lại nói muốn cùng hắn ta đối mặt với những lời đàm tiếu. Giờ phút này, nàng ta không thể chịu đựng được nữa, Thẩm Khắc Kỷ cũng không cảm thấy thất vọng, chỉ là càng thấy đáng thương hơn, là một nữ tử, cảnh ngộ của Nguyễn Mộ Tình còn khó khăn hơn hắn ta nhiều.

“Vậy nàng đi về trước đi.”

Nguyễn Mộ Tình bắt lấy tay của hắn ta, động viên một lúc rồi mới ra về, nhưng không quay về biệt trang mà nhờ Tiểu Điệp đi tìm tung tích của Lưu Hồng Huy. Lúc đến đây, nàng ta đã nhìn thấy hắn, bên cạnh còn có một mỹ nữ, nhìn không giống chính thất, nhưng người chung quanh vẫn khách sáo với nữ nhân đó, bởi vì nàng ta là người do Lưu Hồng Huy dẫn đến.

Nguyễn Mộ Tình xoắn chặt chiếc khăn tay, tất cả những điều đó vốn dĩ nàng ta có thể có được dễ như trở bàn tay, nhưng nàng ta lại vứt bỏ nó như ném giẻ rách, thứ không cam lòng nhất trên đời này chính là thứ vốn thuộc về mình.

Trên đường vội vàng đi đến đó, Nguyễn Mộ Tình vô tình đụng phải A Ngư.

A Ngư nhếch khóe miệng, thật trùng hợp!

Nguyễn Mộ Tình hoảng sợ, cảm giác như làm chuyện xấu sẽ bị bắt quả tang.

A Ngư không thèm liếc nàng ta lấy một cái, kết một vòng hoa thật đẹp đội lên đầu đứa cháu gái nhỏ, dụ dỗ tiểu cô nương cười tươi như hoa.

Nếu như A Ngư xông tới làm khó nàng ta, nàng ta không vui, nhưng nếu coi như không thấy, Nguyễn Mộ Tình lại càng không vui. Nghiến răng nghiến lợi, chờ mà xem, Tạ thị ở trước mặt Lưu thị chẳng là cái thá gì cả.

Trong người Nguyễn Mộ Tình đang trào dâng ý chí chiến đấu vô tận, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi qua.



A Ngư nhìn về phía đó, khẽ mỉm cười, âm thầm động viên nàng ta. Nhất định phải để cho màu sắc trên mũ của Thẩm Khắc Kỷ khác với người ta, cũng tiện cho hắn ta nếm mùi vị bị người chung gối phản bội.

Tưởng rằng đến lúc Thẩm Khắc Kỷ bị phế, hai người mới lục đục xa cách nhau. Ai có thể ngờ rằng tình yêu đích thực bất chấp thế tục và đạo đức của họ lại không thể chịu đựng được sự giày vò, mới chỉ một thời gian ngắn thôi mà đã tan đàn xẻ nghé rồi.

Lưu Hồng Huy đang giao du với người khác vô tình nhìn thấy Nguyễn Mộ Tình cô đơn lẻ bóng, không khỏi quan sát đối phương và nhấc chân đuổi theo.

Hắn từ xa đã đi theo Nguyễn Mộ Tình đến một góc rất vắng vẻ, thấy nàng ta cuối cùng cũng dừng lại trước một mảnh hoa tàn. Mảnh hoa nhỏ này bị ai đó đã không biết thương hoa tiếc ngọc mà vứt đầy mặt đất.

Nguyễn Mộ Tình ngồi xổm xuống, một lúc sau lại đứng dậy, nhặt một nhánh cây lên, bắt đầu đào một cái lỗ tại chỗ.

Không biết vì sao, Lưu Hồng Huy kiên nhẫn nhìn, thấy sau khi đào một cái hố nông, nàng ta cho những bông hoa tàn còn sót lại trên mặt đất vào một cái túi thơm rồi chôn xuống hố.

Nhìn người nữ tử đang run rẩy bờ vai, nước mắt lã chã, Lưu Hồng Huy đi tới: “Nàng đang làm gì vậy?”

Nguyễn Mộ Tình sửng sốt, nhìn thấy hắn, mới thở phào nhẹ nhõm: “Sao ngươi lại ở đây?”

Đôi mắt của người nữ tử ngồi xổm trên mặt đất chứa đầy nước mắt, nước mắt trong suốt, trên má còn có hai vết nước mắt, khiến người ta có cảm giác muốn đưa tay ra lau đi nước mắt.

Lưu Hồng Huy động đậy ngón tay, lại gần một bước: “Nàng chôn những cánh hoa này làm gì?”

“Ta chỉ cảm thấy chúng rất đáng thương thôi.”

Nguyễn Mộ Tình lại òa khóc.

Lưu Hồng Huy: “Đáng thương?”

Nguyễn Mộ Tình rưng rưng nước mắt: “Hoa tàn, hoa bay, hoa đầy trời, hồng phai hương tàn có ai thương? Nếu không có túi gấm để thu gom diễm cốt thì sẽ phất phơ trên mặt đất rồi bay đi theo gió!”

Lưu Hồng Huy sửng sốt, nhìn khuôn mặt đẫm lệ, nghẹn họng: “Chẳng qua chỉ là mấy cánh hoa mà lại khiến nàng đau lòng như vậy sao.”

“Ta nhất thời cảm khái, để ngươi cười chê rồi.”

Nguyễn Mộ Tình lau nước mắt đứng lên.

Lưu Hồng Huy đang hồi tưởng về câu thơ, thấy nàng ta đứng dậy quá nhanh nên cơ thể có chút nghiêng ngả, lập tức vươn tay đỡ lấy nàng ta. Hắn bèn cảm giác được một thân thể mềm mại kiều diễm trong lòng, hương thơm lành lạnh xông vào mũi, Lưu Hồng Huy trái tim rung động, bất chợt khoanh tay lại, cúi đầu nhìn, một mảng xanh tím ở trong mắt nhưng chỉ có ánh mắt sắc bén.

Bình Luận (0)
Comment