Ngày hôm đó, chuyện xảy ra vào tết Thượng Ti, mọi người đều biết, trải qua chuyện này danh tiếng của Thẩm Khắc Kỷ trở nên thậm tệ, Đại La thần tiên cũng khó vãn hồi.
Đang lúc mọi người say sưa nghị luận hai ba chuyện của Thẩm Khắc Kỷ, lại truyền đến một tin tức không thể tưởng tượng nổi: Vinh Vương Phi lấy cái chết bức Tạ thị hồi tâm chuyển ý, tức giận đến mức Tề Quốc Công phu nhân xưa nay thân thể yếu ớt nhiều bệnh hộc máu ngất xỉu.
Quần chúng hóng hớt: "..." Chắc chắn là ta nghe sai rồi.
Tề Quốc Công phu nhân quả thực không thể tin vào tai mình: "Bà ta tới làm gì, đuổi ra ngoài."
Vừa nghĩ đến Vinh Vương Phi mặt ngọt ngào lừa gạt nữ nhi qua cửa, hủy đi nửa đời người của nàng, Tề Quốc Công phu nhân liền muốn ăn tươi nuốt sống bà ta.
A Ngư đang bóc hạch đào cười cười: "Chắc là tới cầu giúp đỡ, chắc hy vọng chúng ta thay Thẩm Khắc Kỷ cứu vãn một phần, bảo trụ vị trí Thế Tử."
Với sự hiểu biết của nàng đối với Vinh Vương Phi, yêu cầu không biết xấu hổ như vậy, bà ta tuyệt đối mở miệng được. Trong mắt Vinh Vương Phi, cả thiên hạ đều nên vây quanh nhi tử của bà ta, làm bước đệm cho nhi tử của bà ta.
Đại Trưởng Công Chúa Chân Định ngồi ở phía trên cùng cười lạnh một tiếng: "Ai cho bà ta sự tự tin này, cảm thấy Tạ gia chúng ta phải đáp ứng yêu cầu của bọn họ."
"Con trai bà ta."
A Ngư vỗ vỏ hạch đào trên tay: "Con trai bà ta chính là bảo bối trên trời dưới đất không có, ai không yêu đến chết đi sống lại."
Tề Quốc Công phu nhân sửng sốt sau đó hiểu được, tức giận đến run rẩy: "Bà ta cảm thấy con đối với Thẩm Khắc Kỷ còn có tình ý, mặt dày thật!"
Đại Trưởng Công Chúa Chân Định nhẹ nhàng vân vê cốc trà, ngữ khí thản nhiên: "Vậy thì nhìn xem mặt bà ta lớn bao nhiêu, dù sao cũng đang nhàn rỗi."
Vinh Vương Phi rốt cục có thể bước vào Tề Quốc Công phủ, đem tầm mắt rình mò trên đường chắn ở ngoài tường viện. Trên con đường này đều là quan to quyền quý, thấy Vinh Vương Phi bị ngăn ở ngoài cửa, đã sớm hứng thú chạy ra thăm dò, nhao nhao suy đoán ý đồ của Vinh Vương Phi, tám chín phần cảm thấy là vì chuyện của Thẩm Khắc Kỷ mà tới.
"Người không biết xấu hổ là thiên hạ vô địch." Không biết là ai lẩm bẩm một câu.
Vinh Vương Phi được dẫn đến chính đường, bên trong có một phòng nữ quyến Tạ gia, nam tử trưởng thành của Tạ gia đều ở trong quân doanh.
Một đám sắc mặt không tốt, nhất là Đại Trưởng Công Chúa Chân Định, người có một đôi mắt sắc bén tích tụ nhiều năm không giống một lão nhân bảy mươi tuổi.
Dưới đôi mắt như mơ hồ hiểu rõ thế sự này, trong lòng Vinh Vương Phi phát hoảng, đầu gối mềm nhũn, quỳ gối trước mặt Đại Trưởng Công Chúa Chân Định, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống: "Cô mẫu cứu mạng, cầu cô mẫu cứu đứa nhỏ Phục Lễ này."
A Ngư khịt mũi, một đứa nhỏ mươi tám tuổi, đứa trẻ lớn xác sao.
Đại Trưởng Công Chúa Chân Định lạnh lùng nói: "Trời tạo nghiệt vẫn có thể sống, tự tạo nghiệt không thể sống."
Vinh Vương Phi bật khóc: "Là Nguyễn Mộ Tình, Phục Lễ đều là bị Nguyễn Mộ Tình lừa gạt, Nguyễn Mộ Tình không biết từ nơi nào nhặt được quyển sách cổ kia làm của riêng, giả vờ thành tài nữ, nếu không phải như thế, Phục Lễ há có thể phạm sai lầm một lần nữa."
A Ngư nhướng mày: "Cho nên Thẩm Khắc Kỷ cho rằng mấy bài thơ kia là do Nguyễn Mộ Tình làm, hắn ta bèn an tâm thoải mái dùng."
Vinh Vương Phi khóc một hồi, sắc mặt đỏ bừng trắng bệch, trộm thơ của người khác không thể tha, trộm thơ của nữ nhân càng không thể dung thân.
"Nó cũng là bất đắc dĩ, bởi vì những chuyện trước đó, nó mang tiếng xấu khó có chỗ đứng, lại bị Nguyễn Mộ Tình mê hoặc nên nhất thời bị che mắt."
Vinh Vương Phi bi thương không chịu nổi.
"Cuối cùng đều là lỗi của người khác, hắn ta không hề sai." Tề Quốc Công phu nhân lên án, tức giận chỉ vào Vinh Vương Phi: "Các ngươi lừa hôn cũng là sai lầm của chúng ta, các ngươi phản bội cũng là lỗi của chúng ta, sủng thiếp diệt thê cũng là lỗi của chúng ta, hòa ly cũng là sai lầm của chúng ta, có phải hay không? Tóm lại, các ngươi không có gì sai, cho nên ngươi liền hợp tình hợp lý đến nhà chúng ta cầu xin chúng ta giúp đỡ. Nghiêm Anh Phượng, ta sống cả đời này chưa từng thấy qua người mặt dày vô sỉ như ngươi."
Lửa giận dâng lên, Tề Quốc Công phu nhân tức giận, không ngừng ho khan, mắng chửi một cách đứt quãng: "Ngươi nghe kỹ cho ta, đừng nói chúng ta không có bản lĩnh này, cho dù có, ta nói cho ngươi biết, ta ước gì Thẩm Khắc Kỷ chết, để giải được mối hận trong lòng."
A Ngư vội vàng tiến lên, vỗ lưng thuận khí: "Mẫu thân, chớ vì đám người này mà tức giận, không đáng."
"Uyển Dư, Uyển Dư."
Vinh Vương Phi da mặt đỏ bừng đi lên vài bước, hoảng sợ bất lực túm lấy vạt áo Tạ Uyển Dư:
"Phục Lễ nó biết sai rồi, liên tục nói mình có mắt không tròng, nhìn nhầm mắt cá thành trân châu. Nó hối hận lúc trước không nên tham lam sự mới mẻ nhất thời, làm tổn thương trái tim của con, cô phụ tình ý của con. Uyển Dư, Phục Lễ thật sự biết sai rồi, nó đã đánh con tiện tì kia đến chết đi sống lại. Nể tình nó biết sai, Uyển Dư, con giúp nó được không. Nó đã như vậy, nếu ngay cả vị trí Thế Tử cũng mất đi, còn làm sao sống được nữa. Một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, nể tình cảm mấy năm nay, con giúp nó lần này có được hay không, đại ân đại đức của con, chúng ta không bao giờ quên."
"Chưa bao giờ là phu thê, ân tình gì chứ. Thẩm Khắc Kỷ có lúc nào coi ta là thê tử của hắn ta không? Ở trong mắt hắn ta, ta là vải che mặt, người chịu tội thay, đá kê chân, sau đó lại trở thành chủ nợ, hiện tại biến thành cọng rơm cứu mạng."
A Ngư rũ mắt nhìn Vinh Vương Phi, châm chọc cười: "Ở trong mắt ngươi, ta có phải rất ngốc phải không? Cho dù xảy ra bao nhiêu chuyện, đều nên đối với Thẩm Khắc Kỷ một lòng một dạ, chỉ cần hắn ta vẫy tay ta liền mừng rỡ như điên nhào tới, vì hắn ta cam nguyện xông pha khói lửa chết cũng không tiếc. Vương Phi vừa nói Thẩm Khắc Kỷ hối hận, vừa nói sẽ đánh chết Nguyễn Mộ Tình, không phải còn nghĩ ta quay đầu ăn cỏ cũ, tiếp tục làm trâu làm ngựa cho Vinh Vương phủ các ngươi chứ? Vương Phi cũng quá xem thường ta, quá coi trọng con trai của ngươi rồi."
Tề Quốc Công phu nhân tái mặt: "Ngươi cư nhiên đánh chủ ý không biết xấu hổ này, ta khinh." Bà nhìn trái nhìn phải, cầm một chén trà nóng ném qua: "Cút, cút ra ngoài!"
Vinh Vương Phi bị đập đến kêu đau một tiếng, bà ta không màng đến đau đớn, đi ra ngoài dập đầu với A Ngư, ngoại trừ Tạ gia, bà ta không biết còn có thể đi cầu xin ai nữa.