Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 160

Lục Nhược Kỳ nhìn nàng một cái, cũng không trông chờ nàng hùa theo, người biểu tỷ này chưa từng nói xấu sau lưng người khác câu nào, kể cả loại người ngu ngốc như Lục Nhược Linh cũng vậy. Theo nàng ấy thấy thì nàng quá nhu nhược và giả vờ giả vịt, nhưng dù sao nàng cũng là một biểu cô nương ăn nhờ ở đậu, cẩn thận từng li từng tí như vậy cũng dễ hiểu.

“Nhóm Triệu cô nương các nàng chắc chờ đến nóng ruột rồi, Tứ muội muội nhanh đi thôi.” A Ngư hối nàng ấy một tiếng.

Lục Nhược Kỳ chỉ nghĩ nàng cũng có hẹn với khuê mật, bằng hữu của ba người các nàng không giống nhau, nên nàng ấy dẫn theo hai nha hoàn đi đến miếu Chức Nữ.

A Ngư mua một chiếc mặt nạ đeo lên mặt, ngăn cản những ánh mắt nhìn trộm, rồi dẫn theo nha hoàn đi dạo phố một cách tùy ý. Dù không phải Tết Nguyên tiêu, nhưng trên đường vẫn có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ đeo những chiếc mặt nạ với nhiều hình dạng khác nhau. Khi đeo mặt nạ lên, che đi khuôn mặt thật của mình, vách ngăn vô hình giữa nam và nữ dường như đã mỏng hơn.

A Ngư lang thang trên phố không mục đích, giữa chừng có dừng lại mua mấy chiếc mặt nạ lạ mắt cho hai nha hoàn đeo lên, khi đi ngang qua một quán rượu yên tĩnh, nàng nói: "Ta đi nhiều nên hơi mệt rồi, vào trong nghỉ ngơi một lát đã."

Từ trước đến nay nàng luôn yếu đuối, nên hai nha hoàn Điệp Thúy, Điệp Lục đương nhiên không nghi ngờ gì.



Điệp Lục nói với tiểu nhị trong quán cho một gian riêng.

A Ngư gọi vài món ăn, một bình rượu trái cây, bọn họ ra ngoài mà chưa ăn bữa tối, ban đầu cũng đã định đi ăn bên ngoài.

“Cô nương sao có thể uống rượu được.” Hai nha hoàn lo lắng: “Quay về mà lão phu nhân biết được chắc chắn sẽ bị mắng đó.”

A Ngư nhìn bọn họ, nói nhỏ: "Trong phủ không cho ta uống, hôm nay ai cũng đừng hòng khuyên ta, ta muốn uống thử một ngụm xem hương vị thế nào."

Dù sao nàng cũng là chủ tử, hai nha hoàn cũng không dám làm trái, chỉ hạ quyết tâm, nàng chỉ được uống một ngụm duy nhất, mà dáng vẻ cô nương hờn dỗi như vậy, ai mà nỡ lòng nào từ chối cho được.

Khi rượu đến, A Ngư thật sự chỉ nhấp một ngụm, cau mày lẩm bẩm: "Cũng không ngon lắm, không hiểu sao nhũ mẫu lại thích đến như vậy. Rượu nóng như thế này cũng khá độc đáo." Sau khi thưởng thức xong, nàng đẩy chúng qua một bên, ăn vài món, nhưng không ăn hết được.

"Các ngươi ăn phần còn lại đi, muốn uống rượu kia thì cứ uống, cứ từ từ, đừng vội, ta không đi đâu cả, chỉ ngồi đây ngắm cảnh sông nước thôi." A Ngư đi tới bên cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là một con sông lớn, trời lúc này đã tối, đèn đuốc bên ngoài cũng dần được thắp lên. Trong ánh sáng chập choạng, bên bờ sông có nhiều người đang rửa tay, đa số là nữ tử.

Theo truyền thuyết trong dân gian, bảy nàng tiên sẽ xuống trần gian tắm sông vào đêm Thất tịch, nước sống sẽ được lây tiên khí, chạm vào có thể mang lại hoa đào may mắn.

Hai nha hoàn nghe xong đều vui mừng khôn xiết, bình thường bọn họ sẽ không được ăn cả một bàn lớn thức ăn như thế này, chưa kể còn có cả một bình rượu ngon, tiền lương hai tháng của hai người bọn họ cũng không đủ mua một bình rượu trái cây này.

Tạ ơn xong, hai người vui vẻ ngồi xuống, lúc nào cũng cảm thấy khát, không biết từ lúc nào đã uống hết một bình rượu, rồi ngã sấp xuống.




A Ngư đang ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh, đứng dậy đóng cửa sổ lại, đi tới bên cạnh hai nha hoàn, giơ tay ấn vào hai huyệt đạo, bảo đảm trong vòng hai canh giờ các nàng sẽ không tự động tỉnh lại.

Khóe miệng A Ngư cong cong, Nhan Gia Dục là người rất tao nhã, trong sân trồng nhiều hoa cỏ, trong đó có vài bảo bối dùng để chế hương ngụy trang, nàng pha chút đồ tốt vào trong rượu.

A Ngư cởi áo khoác của Điệp Thúy có dáng vẻ tương tự với mình mặc vào, thay đổi kiểu tóc và giày, đeo mặt nạ và ra khỏi nhã gian: "Ta đi mua cho cô nương nhà ta vài thứ, cô nương đang ở bên trong nghỉ ngơi, nếu không gọi thì các ngươi đừng vào làm phiền." Giọng nói phát ra là giọng của Điệp Thúy, sống càng lâu, người sẽ càng biết nhiều thứ.

Tiểu nhị trong quán cầm bạc vụn, khom lưng cúi đầu thưa vâng.

A Ngư đi xuống lầu, đi một lúc, rẽ vào một cửa hàng quần áo may sẵn, thay bộ đồ nha hoàn của Lục gia ra, đổi bằng một bộ nam trang bình thường, ngay cả mặt nạ cũng đổi.

Chủ cửa hàng thầm nghĩ, đây chắc là một tiểu cô nương nhà ai đang yêu đương vụng trộm, cũng không biết nàng trông như thế nào?

A Ngư, người chỉ muốn mua thuốc một cách bí mật, rời khỏi cửa hàng quần áo, đến một cửa hàng thuốc đã chọn trước: “Phiền ngươi tạo thuốc viên theo đơn thuốc này.” Những viên thuốc này là cho chính nàng uống.

Lúc này, giọng nói của nàng đã chuyển thành một giọng trong trẻo rõ ràng lai lai giữa thiếu niên và nam tử thanh niên.

Nam tử trung niên ngồi sau quầy nhìn vào đơn thuốc, đều là thuốc thanh nhiệt giải độc, không có gì đặc biệt quan trọng: "Ba ngày sau ngươi hãy đến lấy."

A Ngư: "Đại phu, ba ngày nữa ta sợ mình sẽ không rảnh, trễ mấy ngày nữa được không?" Tết Trung Nguyên mười lăm tháng bảy, chắc nàng có thể ra ngoài một chuyến.

"Không sao, ngươi có chứng từ thì đến lúc nào cũng được."

A Ngư trả bạc, cẩm chứng từ rời đi, nàng đến một cửa hàng khác để lấy ba loại thuốc thông thường, mỗi loại một tiền, bỏ vào hà bao, ba vị thuốc này đều có tác dụng riêng với nàng.

Làm xong xuôi, A Ngư hài lòng lượn quanh một vòng, chuẩn bị tìm chỗ thay lại nữ trang rồi quay lại quán rượu.

"Meo ~" Một con mèo tam thể trên mái hiên nhìn A Ngư kêu lên hai tiếng.

Vẻ mặt A Ngư hơi thay đổi, đi được một đoạn thì phát hiện ra có đuôi theo phía sau, rất nhiều người, không thể cắt đuôi bọn họ trong một lần được, A Ngư nhìn vào con hẻm nhỏ bên cạnh một chút, rồi đi vào.

Bình Luận (0)
Comment