Bà ấy càng tin rằng Nhạn Như trượt chân rơi xuống nước, chỉ có hạ nhân đều truyền nhau là tự tử vì tình, tự tử vì tình có vẻ dễ nghe hơn là trượt chân, bọn họ bèn mặc định nói với người ngoài Nhạn Như là tự tử vì tình.
Có lẽ, đốt ngón tay Lục lão phu nhân cầm chuỗi hạt phật châu trắng bệch, có lẽ không phải là trượt chân, Nhạn Như bị người ta hại chết! Vì sao Bách thị lại hại Nhạn Như, vì cái gì?
Bách thị hại Gia Dục là vì tiền đồ của Minh Viễn, vì sao bà ta lại hại Nhạn Như, vì cái gì?
Đột nhiên Lục lão phu nhân đứng dậy xông ra ngoài, độc phụ này, bà ấy muốn hỏi vì sao bà ta lại phát điên như vậy.
“Lão phu nhân, lão phu nhân.” Lục ma ma đau lòng đuổi theo.
Đi được vài bước, Lục lão phu nhân cứng đờ tại chỗ, hỏi rõ ràng thì sao, nếu thật sự là Bách thị hại Nhạn Như, thì bà ấy phải kết thúc như thế nào?
Suy nghĩ của Lục lão phu nhân xoay chuyển như điện, xử tử Bách thị, không chỉ Minh Viễn phải thủ hiếu ba năm, mà đêm dài lắm mộng, bên phía Gia Dục nên làm như thế nào bây giờ. Đã đến nước này, thì không thể quay đầu, không thể thất bại trong gang tấc, nếu không thì sự nhẫn nhịn trước đây đều vô ích. Lý do nhốt Bạch thị lại cũng vậy, bà ấy phải giải thích với Minh Viễn như thế nào.
Lục lão phu nhân từ từ xoay người lại, đợi Minh Viễn cưới Tấn Dương quận chúa, bà ấy lại tính sổ với Bách thị, để bà ta đền mạng cho Nhạn Như và Gia Dục.
Lục lão phu nhân từng bước một trở về, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch của Lục ma ma.
Mồ hôi lạnh của Lục ma ma không khống chế được chảy xuống, bà ta loáng thoáng đoán được điều gì đó, nhưng lại không rõ ràng, càng không dám nghĩ sâu hơn, chỉ hận vừa rồi mình không thể bị điếc, cái gì cũng không nghe thấy.
Đầu gối Lục ma ma mềm nhũn, phanh một tiếng quỳ rạp xuống đất.
“Tú Nguyệt, ngươi đi theo ta bao nhiêu năm rồi?” Lục lão phu nhân cầm chuỗi hạt phật châu.
Lục ma ma câm như hến run giọng nói: “Bẩm lão phu nhân, nô tỳ hầu hạ ngài bốn mươi ba năm.” Tám tuổi bà ta đã vào viện hầu hạ, chớp mắt đã bốn mươi ba năm.
Lục lão phu nhân gật đầu: “Lâu như vậy.”
“Lão phu nhân, nô tỳ trung thành với người, nhật nguyệt thiên địa có thể chứng giám.” Cổ họng Lục ma ma khô khốc, sợ tới mức cả người đều run rẩy.
Khóe miệng Lục lão phu nhân giật giật: “Ta tin ngươi.”
Lục ma ma vội vàng dập đầu tỏ lòng trung thành.
Lục lão phu nhân bình tĩnh nhìn bà ta, thấy cả người Lục ma ma cứng đờ đổ đầy mồ hôi lạnh, đột nhiên bà ta có cảm giác ớn lạnh, lông dựng đứng như bị độc xà nhìn chằm chằm.
“Ngươi đi xuống đi.”
Lục ma ma như được đại xá, bò hai cái mới đứng lên, không dám chạy trốn, dùng hết sức lực toàn thân chống hai chân vững vàng lùi ra sau.
Lục lão phu nhân ngồi nửa ngày, đi đến tiểu Phật Đường ở bên cạnh, quỳ gối trên tấm đệm: “Nhạn Như, thật sự là ngươi sao? Nương thật xin lỗi con, thực xin lỗi Gia Dục, nhưng nương thật sự là không có cách nào, ngươi tha thứ cho nương, tất cả những gì nương làm đều là vì Lục gia, nương cũng là bất đắc dĩ. Ngươi yên tâm, chắc chắn nương sẽ không bỏ qua cho độc phụ Bách thị này. Ngươi an tâm đi đi, chớ lưu luyến nhân gian. Kiếp sau, nương chuộc tội cho hai mẹ con các ngươi”
Lục lão phu nhân rưng rưng rơi lệ, lảm nhảm sám hối, cuối cùng thành kính dập đầu Bồ Tát ba cái: “Bồ Tát phù hộ ngươi sớm về miền cực lạc.”
Dập đầu xong, Lục lão phu nhân gõ mõ niệm Vãng Sinh Chú.
Trong tiếng cá mộc, vẻ mặt Lục lão phu nhân dần dần yên tĩnh bình thản lại.
Nội tâm Bách thị thật lâu cũng không cách nào bình tĩnh được.
Ngày đó, nàng tận mắt nhìn thấy Lục Nhạn Như bị Lục Mậu Điển dìm chết ở trong hồ, nhìn Lục Nhạn Như không ngừng giãy dụa trong đau đớn, trở thành một cỗ xác chết trôi.
Cũng là bà ta, từ chỗ người hầu Bạch Mặc của Minh Viễn biết được Minh Viễn và Tấn Dương quận chúa có tình cảm với nhau. Bà ta muốn trừ bỏ viên đá cản đường Nhan Gia Dục này, nhưng bà ta không dám ra tay nếu không có kế sách vẹn toàn, cho nên mới xin sự giúp đỡ của Lục Mậu Điển. Quả nhiên Lục Mậu Điển đồng ý, nam nhân này, ngay cả muội muội ruột từ nhỏ lớn lên cũng xuống tay được, huống chi một cháu gái. Nếu mấy tiểu tử trong nhị phòng kia đều lợi dụng được, có lẽ Lục Mậu Điển sẽ không mạo hiểm, mặc dù Minh Viễn là cốt nhục của hắn nhưng vĩnh viễn chỉ có thể là chi trưởng đích tử Thế nhưng ai bảo mấy đứa con trai của hắn đều là ăn mày, Lục Mậu Điển chỉ có thể gửi hy vọng vào Minh Viễn.
Cho nên khi Lục Nhạn Như tới tìm bà ta đòi mạng, Bách thị lấy ra một lá bùa chú mở to hai mắt nhìn chăm chú vào ánh nến, đột nhiên nói: “Để Minh Viễn cưới Gia Dục, ngươi nói như vậy Lục Nhạn Như có thể buông tha cho chúng ta hay không, cũng không phải chúng ta giết nàng, Gia Dục cũng không phải là do chúng ta hại.”
Không đợi Bách ma ma trả lời, trong hai mắt Bách thị trào ra nỗi sợ hãi vô tận: “Tú Nga, đại gia có thể đến tìm ta hay không?”
Trong lòng Bách ma ma đang nằm trên mặt đất chấn động: “Phu nhân người đừng nói nhảm.”
Cả người Bách thị giống như đang đắm chìm trong thế giới của mình, nỗi sợ hãi bao phủ cả khuôn mặt bà ta, mồ hôi lạnh đầm đìa lắc đầu, nói năng lộn xộn: “Dựa vào cái gì mà hắn đến tìm ta, cũng không phải ta hại chết hắn. Tự hắn bị bệnh, không liên quan đến ta, ta chỉ không lấy thuốc cho hắn, hắn muốn nói cho lão gia tử lão phu nhân, sao ta dám lấy thuốc cho hắn. Hắn là bị bệnh mà chết, không liên quan đến ta.”
Bách ma ma chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo từ đợt này đến đợt khác nối tiếp nhau xuyên qua lớp chăn đệm mà đến. Ngày hôm đó khi bà ta đi vào, đại gia đã tắt thở, phu nhân thì hoảng sợ trốn trong một góc.
Về sau mới biết được trong lúc vô tình đại gia nhìn thấy dấu vết trên người phu nhân, nổi trận lôi đình, muốn tìm lão thái gia bọn họ, may mắn vừa đến nơi thì phát bệnh ngay tại chỗ.
“Phu nhân, người đừng nghĩ nữa, đều đã qua rồi.” Bách ma ma không chịu nổi sự lạnh lẽo trên mặt đất bèn bò dậy, vỗ lưng Bách thị trấn an.