Nhưng cho dù nàng có khóc lóc la hét đến vỡ cả họng thì tiếng nói, sự đau khổ của nàng cũng không ai nghe thấy, bọn họ làm sao có thể vì một cô nhi không quyền không thế như nàng mà đắc tội với lục hoàng tử của An vương phủ quyền thế ngất trời.
Chỉ có Lục lão phu nhân nói tin tưởng nàng, nhưng Lục lão phu nhân lại nói trứng không thể chọi đá, đành để nàng chấp nhận. Trớ trêu thay, ngoài miệng thì khuyên nàng chấp nhận gả cho lục hoàng tử để làm trắc phi, nhưng đó chỉ là làm cho An vương phủ và lục hoàng tử xem, trong lòng lại đang âm mưu ý định giết người cướp tài.
A Ngư mềm nhũn không chút sức lực dựa vào người Hoa Vũ r3n rỉ một tiếng.
Hoa Vũ giọng run rẩy: “Quân, quận chúa!”
Tấn Dương quận chúa nghe thấy giọng nói hơi lạ của Hoa Vũ liền thở hổn hển, theo bản năng lùi về phía sau hai bước, A Ngư trên mặt và cổ nổi lên một đám mẩn đỏ dày đặc, tầng tầng lớp lớp đỏ tươi, Tấn Dương quận chúa nhìn thấy mà toàn thân nổi da gà.
“Nàng ta, nàng ta làm sao vậy?” Tấn Dương quận chúa nuốt nước miếng.
Hoa Vũ cũng rùng hết cả mình, cảm thấy khắp người mình cũng ngứa theo, nhịn không được muốn đẩy người ra xa: “Giống như nấm ngoài da, chẳng lẽ nào Nhan cô nương không uống được rượu.” Có một số người cứ uống rượu vào là sẽ nổi ban đỏ, còn có một số người chỉ cần chạm vào phấn hoa là sẽ nổi mụn cơm.
“Ta chưa từng nghe nói nàng ta không được đụng đến rượu.” Tấn Dương quận chúa lẩm bẩm một câu, không tự chủ được quay mặt đi, không dám nhìn kỹ sắc mặt của Nhan Gia Dục, bộ dáng này nhất định không thể đưa đến cho lục hoàng tử.
Hoa Vũ: “Có thể là một thứ gì đó. Quận chúa, làm sao bây giờ?”
Tấn Dương quận chúa nghĩ đến thuốc mê, liếc nhìn khuôn mặt nổi đầy nốt ban đỏ của A Ngư, không đành lòng quay đầu lại: “Đưa đến Tùng Đào các, mau chóng mời phủ y đến xem xem.” Nếu như để lục hoàng tử nhìn thấy bộ dàng này, nói không chừng có thể để lại ám ảnh.
Hoa Vũ: “Vậy còn lục hoàng tử?”
Tấn Dương quận chúa: “Ta đi nói cho hắn biết.” Hôm nay chỉ có thể từ bỏ, lần sau tìm cơ hội khác.
Tấn Dương quận chúa một khắc cũng không dám đợi thêm, cảm thấy mặt của mình cũng ngứa theo, liền nhấc chân lên đi liền, không khỏi xoa xoa cánh tay.
A Ngư nhắm mắt thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thật sự đã lo lắng, Tấn Dương quận chúa không đi kiếm lục hoàng tử, dù sao đây cũng không phải là địa bàn của chính mình, nàng chỉ còn cách thuận theo tình hình tự nhiên mà làm, không có cách nào để nắm thế chủ động. May mà Tấn Dương quận chúa vô cùng phối hợp.
Lục hoàng tử lòng đầy d*c vọng nghe thấy tiếng bước chân, loạng choạng xông lên mở cửa, lại không thấy giai nhân đâu: “Nhan cô nương đâu?”
Tấn Dương quận chúa có tật giật mình bước nhanh vào phòng, đóng cửa lại nói: “Nàng ta nổi ban đỏ, ta bảo Hoa Vũ đưa nàng ta đi nơi khác mời phủ y tới xem rồi.”
“Làm sao lại nổi ban?” lục hoàng tử vội vàng hỏi, mơ hồ ngửi được một mùi hương kỳ dị, một luồng khí huyết cuồng cuộng xông thẳng xuống đến bụng dưới, toàn thân nóng bức không yên.
Đột nhiên hắn ta mở to mắt, chỉ nhìn thấy Nhan Gia Dục nở nụ cười quyến rũ đứng trước mặt mình, hắn ta bất chợt cảm thấy như lọt vào lưới, toàn thân ngứa ngáy khắp nơi.
“Lục đường ca, ngươi rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu?” Tấn Dương quận chúa chê bai bịt mũi, liền thấy hắn ta sắc mặt đỏ bừng, say lờ đờ đôi mắt hoang mang: “Đây là hậu viện, ngươi mau trở về phía trước đi — Lục...”
Lục hoàng tử một tay ôm lấy Tấn Dương quận chúa, chặn lấy đôi môi của nàng ta, nuốt lấy tiếng kêu kinh ngạc, nàng ta như nhuyễn ngọc dịu dàng thơm tho rơi vào trong lòng hắn ta, thần trí hoàn toàn sụp đổ, trong lòng chỉ còn lại mỹ nhân ngày nhớ đêm mong.
Tấn Dương quận chúa ngẩn người, ngay lập tức đỏ mặt, dùng hết sức chống cự. Nàng ta muốn hét lên, nhưng miệng lại bị chặn lại, nàng ta muốn vùng vẫy, nhưng tay và chân đã bị trói chặt. Sự chênh lệch về sức lực giữa nam và nữ được thể hiện rõ nét vào thời điểm này.
Nàng ta giống như một miếng thịt cá trên thớt, chỉ có thể để cho người ta tuỳ ý xâu xé, tuyệt vọng giống như thủy triều, từ bốn phía dâng trào lên, hoàn toàn nhấn chìm nàng ta.
Dưới đáy nước thật lạnh, thật đau, thật tối, thật đáng sợ!
“Gia Dục, Gia Dục, ta thích ngươi... Ta sẽ đối tốt với ngươi... Ta sẽ lấy ngươi làm chính phi...”
Tấn Dương quận chúa sắc mặt lập tức tái nhợt, nước mắt giàn giụa trên mặt.
Ở Thính Đào các, phủ y của An Vương phủ kiểm tra cho A Ngư, trông thì đáng sợ nhưng thực chất là một loại nấm ngoài da thông thường, bôi thuốc nửa tháng, ít ra gió là được. Về nguyên nhân dẫn đến nổi ban, A Ngư vắt óc suy nghĩ: “Hôm nay cũng không có ăn qua đụng qua cái gì mà nàng chưa từng ăn qua đụng qua trước kia.”
Phủ y cũng không tra ra, chỉ có thể ăn nói ậm ờ.
Hoa Vũ cảm thấy chột dạ, cảm thấy tám chín phần là do thuốc mê.
Hoa Vũ tiễn phủ y ra ngoài, vừa bước tới khuôn viên liền nhìn thấy một con mèo mà mình chưa nhìn thấy, không ngừng kêu meo meo meo, nàng ta cũng không để ý đến.
A Ngư quay mặt vào tường như thể xấu hổ khi nhìn người, nàng cong môi, đối với chuyện Tấn Dương quận chúa gặp phải nàng không hề thương cảm một chút nào, cũng không cảm thấy mình độc ác.
Ông trời gây tội ác thì có thể sống còn tự mình gây ra tội ác thì không thể sống được. Nàng chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi, nếu như Tấn Dương quận chúa có chút thương xót cho Nhan Gia Dục, thì chuyện ngày hôm nay tuyệt đối sẽ không xảy ra.
Tấn Dương xứng đáng phải nếm trải qua một lần nỗi tuyệt vọng mà Nhan Gia Dục đã từng trải qua trong địa ngục trần gian, đây là điều nàng ta đã mắc nợ Nhan Gia Dục.
Còn có lục hoàng tử, chẳng phải hắn ta thích làm nhục người khác sao? Vậy thì để cho hắn ta cả đời này sẽ không thể làm nhục được ai nữa. Nỗi đau không thể nói thành lời của Thẩm Khắc Kỷ, hắn ta có thể thấu hiểu đôi phần.