Nhìn thấy An Vương phi xông vào, Hoa Vũ đang quỳ trên mặt đất run rẩy dữ dội kêu lên. Sau khi tiễn phủ y đi, Lục phu nhân lại đến, nói vài câu xã giao, nàng ta định đến khuôn viên để tìm quận chúa. Thật không ngờ khi vừa ra khỏi Thính Đào các liền nhìn thấy bên ngoài một phen hỗn loạn, nàng ta vội vàng chạy đến Đinh Lan Uyển.
Tiếng bàn tán rôm rả lọt vào tai, Hoa Vũ toát mồ hôi lạnh, suýt chút nữa thì ngất đi, cố gắng gượng hai chân bước vào phòng, vừa nhìn thấy rõ tình hình bên trong nàng ta lập tức ngã quỵ xuống đất.
Quận chúa và lục hoàng tử, sao có thể?
“Mẫu phi!” Tấn Dương quận chúa hoảng loạn rơi nước mắt, cuộn mình ở góc giường.
Nhưng thấy dáng vẻ nữ nhi bị ức hiếp, An vương phi chóng mặt suýt chút nữa ngã nhào, bà ta loạng choạn chạy ập tới, ôm lấy Tấn Dương quận chúa, giọng nghẹn ngào: “Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này?”
Làm sao có thể là lục hoàng tử và nữ nhi? Bà ta tuyệt đối không tin hai người có quan hệ tình cảm với nhau, hai người bọn họ là đường huynh muội, bỏ qua điểm này không bàn tới, lục hoàng tử còn là một kẻ ăn chơi lêu lỏng, phong lưu ph óng đãng, làm sao nữ nhi có thể phải lòng hắn ta.
Tấn Dương quận chúa nằm trong lòng An Vương phi khóc cạn nước mắt, nàng ta không biết sao lại thành ra thế này. Không nên như vậy, làm sao lại biến thành như vậy, sao lại là nàng ta bị lục hoàng tử... Rất nhiều người nhìn thấy, toàn bộ kinh thành sẽ biết, Lục Minh Viễn cũng sẽ biết, hắn sẽ nghĩ như thế nào về nàng ta, có phải hắn sẽ cảm thấy nàng ta bẩn thỉu và không thích nàng ta nữa.
Tấn Dương quận chúa khóc to lên toàn thân run rẩy.
An vương phi lòng như đao cắt, cũng òa khóc như mưa: “Đừng sợ, đừng sợ, mẫu phi ở đây, mẫu phi sẽ thay con làm chủ, con nói cho mẫu phi trước, là ai đã dẫn đưa con đến đây?”
Giờ phút này An Vương phi trong đầu xuất hiện trăm phương ngàn kế, nữ nhi vốn sẽ tiếp đãi các khuê nữa làm sao có thể xuất hiện ở Đinh Lan Uyển? Lục hoàng tử sao có thể xuất hiện rồi tiến vào nội viện, làm ô uế nữ nhi, còn bị nhiều người nhìn thấy. Nhất định phải có âm mưu gì ở đây, đối phương là đang nhắm đến lục hoàng tử hay nữ nhi?
Tấn Dương quận chúa thân thể cứng đờ, nước mắt càng trào ra dữ dội hơn, từng giọt từng giọt chảy xuống.
An Vương phi chỉ vào Hoa Vũ đang im lặng như hến, nổi cơn thịnh nộ nói: “Ngươi nói đi!”
Hoa Vũ mồ hôi đầm đìa, hai hàm răng nghiến chặt không nói nên lời.
Tấn Dương quận chúa ôm chặt lấy hai tay An Vương phi, nước mắt tuôn như nước lũ hồng thuỷ, chảy thành dòng bất tận không ngừng.
An vương phi lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng nhìn nữ nhi đang đau khổ tuyệt vọng, bà ta đè nén nỗi nghi ngờ đầy ắp trong lòng và tỏ vẻ phần nộ đối với kẻ chủ mưu sau lưng, nhẹ giọng an ủi nữ nhi: “Đừng sợ, đừng sợ, có phụ vương và mẫu phi ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu, mẫu phi sẽ báo thù cho con, nhất định sẽ tìm ra kẻ đã làm ma làm quỷ.”
Giọng điệu của An Vương phi vô cùng dịu dàng từ bi, nhưng trong mắt lại tràn đầy tàn nhẫn, gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Vũ.
Chân tay Hoa Vũ lạnh toát, nhất thời không thở nổi.
Lục hoàng tử mặc quần áo, ngơ ngác trốn sang căn phòng bên cạnh, thông qua bức tường, hắn ta nghe thấy tiếng khóc ở đối diện dần dần lắng xuống. Hắn ta vẫn còn hơi say, đầu đau như búa bổ nhưng đầu thần trí đã tỉnh táo hơn phân nửa nên càng chán nản và hoảng sợ, hắn ta đau khổ vò vò đầu tóc. Sao có thể là Tấn Dương, cho dù không phải Nhan Gia Dục, là cô nương nào cũng không sao, nhưng đây lại là Tấn Dương, bọn họ là đường huynh muội, đây là loạn luân, trái với lẽ thường, trời đất không thể dung thứ. Hắn ta làm sao có giải thích với An Vương, phụ hoàng cũng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho hắn ta.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, An Vương thế tử thở hồng hộc đi vào, An Vương không có ở trong phủ, cho nên người đến là hắn.
An Vương thế tử đỏ mặt, nén cơn giận hỏi lục hoàng tử: “Chuyện gì xảy ra, ngươi tại sao lại ở Đinh Lan Uyển, tại sao lại cùng Hân Nhi ở cùng phòng?”
Lục hoàng tử sắc mặt lúc xanh lúc trắng: “Ta, ta uống đến hồ đồ, không nhận ra Tấn Dương, ta cũng không biết làm sao lại biến thành như vậy.”
An Vương thế tử không chịu nổi đã đấm vào mặt lục hoàng tử: “Uống rượu đến hồ đồ! Ngươi có còn là người không? Hân Nhi là đường muội của ngươi, ngươi sao có thể, sao có thể xuống tay được!”
Lục hoàng tử té ngã xuống đất, đau đến mức nghiến răng chịu đựng: “Ta nhận lầm người, ta không biết đó là muội ấy, nếu ta biết, ta làm sao có thể, ta làm sao dám!”
An Vương nghe vậy càng thêm tức giận, nếu lục hoàng tử không phải hoàng tử, hắn đã muốn một đao đâm sống lục hoàng tử, Tấn Dương là muội muội duy nhất của hắn, là viên minh châu trong lòng bàn tay của An Vương phủ, vậy mà bị làm nhục như vậy, hắn giật mình, chợt nhận ra có điều gì đó trong lời nói của lục hoàng tử: “Ngươi đã nhìn nhầm Hân Nhi thành ai, ngươi rốt cuộc là vào đây bằng cách nào, từ tiền viện đến đây đều có nha hoàn canh cửa, bọn họ không thể nào tùy tiện cho ngươi vào.”
Lục hoàng tử ánh mắt chớp tắt bất định.
An Vương thế tử trong lòng thắt lại, nắm tay nghiến răng nói: “Việc đã đến nước này, ngươi cho rằng còn có thể giấu giếm sao, ta sẽ bắt toàn bộ người hầu đến, không có gì là không tra khảo ra.”
Lục hoàng tử da mặt giật giật, biết chuyện này thật sự không thể giấu diếm. Lúc mới bàn bạc với Tấn Dương quận chúa, bọn họ đã biết cái lý do làm việc thất đức do uống rượu say sẽ không chịu được sự soi xét. Nhưng trước mặt hoàng gia, không ai có thể truy cứu đến cùng, sau sự việc đó hai người họ sẽ bị trừng phạt, chuyện này đến tám chính phần có thể sẽ bị phanh phui.
“Ta, ta...” Lục hoàng tử ấp úng một hồi, cảm thấy khó nói nên lời.
Lục hoàng tử nuốt nước miếng, nhắm mắt lại, bất cần nói: “Là Tấn Dương an bài ta đến đây.”
“Nói nhảm!” An vương thế tử tức giận.
Lục hoàng tử đỏ mặt: “Ngươi nghe ta nói xong.”
An Vương thế tử nắm chặt tay, ánh mắt không thiện ý nhìn lục hoàng tử.