Tuy là Lục Mậu Điển không thể không liếc nhìn Lục Nhược Linh vào thời điểm căng thẳng như vậy, cho dù trên danh nghĩa hắn ta chỉ là thúc phụ của nàng ta, nhưng mấy năm nay hắn ta thương yêu nàng ta hơn cả Lục Nhược Kỳ, vậy mà khi nhìn thấy hắn ta gặp nạn, phản ứng đầu tiên của nàng ta lại là “giậu đổ bìm leo.”
Lục Nhược Linh bị hắn ta nhìn đến mức khó chịu, nàng ta đến trốn phía sau Bách thị.
A Ngư thật sự muốn cười, những người này thường ngày thấy Lục Nhược Linh sỉ nhục Nhan Gia Dục thì vô thưởng vô phạt, đến lượt bản thân mình thì cuối cùng cũng để tâm mà xé toạc miệng nàng ta rồi.
Người duy nhất trong căn phòng này không để ý đến những lời của Lục Nhược Linh là Lục lão phu nhân, người hạ độc Nhan Gia Dục không phải là Bách thị sao? Sao lại trở thành Lục Mậu Điển? Tại sao Lục Mậu Điển lại muốn hại Gia Dục?
Đầu óc của Lục lão phu nhân ong ong, nghi ngờ chính mình nghe lầm, bà ấy nắm chặt tay vịn ghế, mặt mày nhăn lại: “Có phải các người bắt lầm rồi không?” Sao lại có thể là Lục Mậu Điển!
Lục Minh Viễn với sắc mặt tái nhợt cũng lên tiếng: “Các người có chứng cớ gì hay không?”
“Nếu như không dựa vào chứng cứ xác thực, làm sao bọn ta dám đến bắt người để tra khám.” Bao bổ đầu nhìn hắn một cách đầy ý tứ thâm sâu, lại nhìn lão phu nhân có vẻ như sắp ngất đi một cách đầy thương cảm. Những lời thú nhận của Trung Toàn gia không chỉ giới hạn ở một việc Lục Mậu Điển hại Nhan Gia Dục. Bách thị và Lục Mậu Điển có gian tình, hai đứa con đều là con của Lục Mậu Điển, Nhan Lục thị trông thấy việc ngoại tình rồi chết đuối…những việc đó Trung Toàn gia đều nói ra hết. Nếu rơi vào tay Hoàng thành ty, xương có cứng đến mấy cũng phải mềm.
Ngoại trừ lời khai ra, còn có chứng cứ cho thấy Trung Toàn gia đã cứu mạng họ nhiều năm nay. Trung Toàn gia hiểu rõ, bản thân đã biết quá nhiều, nếu không cẩn thận sẽ bị diệt khẩu, thế nên mới cất giấu những chứng cứ này ở bên ngoài, ví như những bức thư Bách thị viết để gửi cho Lục Mậu Điển. Nếu không, thay vì đuổi bà ta đi, Lục Mậu Điển có lẽ sẽ tiễn bà ta xuống địa ngục.
Có những chứng cứ này, Trình Yến cũng không cần nghĩ cách để đưa Nhan Gia Dục ra khỏi Lục phủ nữa, dựa vào những chứng cứ này có thể trực tiếp đưa Lục Mậu Điển ra trước công lý, hiển nhiên nàng cũng sẽ được an toàn.
Đột ngột nhìn thấy lời khai của Trung Toàn gia, Trình Yến trố mắt đứng nhìn, Lục gia thực sự đã loạn lắm rồi, thúc tẩu ngoại tình, dòng dõi xáo trộn, muội muội chết đuối, đầu độc một nữ tử mồ côi, bày mưu cướp đoạt của cải.
Vốn dĩ hắn còn nghĩ mình có nên tìm cách hỏi xem Nhan Gia Dục muốn giải quyết công khai hay giải quyết riêng, dù thế nào đi nữa thì Lục gia cũng là bên ngoại của nàng, trong tương lai sẽ là nhà chồng, cũng là chỗ dựa duy nhất trên đời của nàng. Nếu như vì nàng mà Lục Mậu Điển bị xử tử, danh tiếng Lục thị bị hủy hoại, chỉ e là nàng sẽ không được ở lại Lục gia. Nhưng khi phát hiện ra rằng Nhan Lục thị thực sự bị giết bởi Lục Mậu Điển, mà Lục Minh Viễn là con trai của kẻ ngoại tình, chuyện này không thể giải quyết riêng được nữa. Hỏi ý kiến của nàng, ngược lại càng làm cho nàng khó xử, dù sao Lục gia cũng nuôi nấng nàng.
Thế là Trình Yến giao tất cả nhân chứng và vật chứng đến Đại Lý tự, để cho bọn họ trực tiếp cầm công văn đến tận cửa bắt người.
Lục Mậu Điển lảo đảo ngồi xuống ghế, đôi mắt sợ sệt không ngừng chớp, có phải là hắn ta sắp chết rồi không?
Bao bổ đầu nhìn sang Lục Mậu Điển đang tràn đầy tuyệt vọng, lại nhìn qua Bách thị ăn mặc như góa phụ, bà ta vẫn có dáng vẻ thướt tha, lúc trẻ chắc chắn là một đại mỹ nhân, thảo nào.
Lúc này, một bổ khoái chạy vào đưa cho bao bổ đầu một cái hộp gỗ: “Lục soát được từ Ngọc Sinh viện, nét chữ trùng khớp.”
Nhìn thấy cái hộp gỗ đó, Bách thị loạng choạng, mặt mày tái nhợt ngay lập tức.
“Mẹ!” Lục Nhược Linh kinh hãi thất sắc.
Bách thị nhìn chằm vào hộp gỗ đó, răng đập cầm cập như thể đã nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Thấy vậy, mọi người đều nhìn bà ta một cách ngạc nhiên.
Bao bổ đầu mở hộp ra nhìn thử, bên trong là một vài bức thư, còn có vài bài thơ tình, có vẻ đã được mấy năm rồi, hắn lấy ra một bức thư đưa cho Lục lão phu nhân.
Tay của Lục lão phu nhân run run mở bức thư ra, sau khi nhìn rõ dòng đầu và nét chữ, đồng tử bà ấy co rút dữ dội, hai mắt mở to, quý danh của Bách thị, nét chữ của Lục Mậu Điển, bọn họ, hai người bọn họ thực sự có tình riêng!
Nhất thời, Lục lão phu nhân nhớ đến sự chăm sóc của Lục Mậu Điển dành cho hai huynh muội của Lục Minh Viễn trong những năm qua, bà ấy còn tưởng rằng hắn ta còn có chút lương tâm, thế nhưng bây giờ nghĩ lại, bà ấy sợ đến nỗi những khúc xương trên người run lên từng cái một, Lục Mậu Điển đầu độc Gia Dục có phải cũng là vì Minh Viễn hay không, tại sao hắn ta lại đối xử tốt với Minh Viễn như thế?
Lục lão phu nhân đột ngột đứng dậy rồi xông đến trước mặt Bách thị, thân thể bà ấy khỏe mạnh không giống như một người già, bà ấy nắm lấy bả vai của Bách thị, đôi môi run lên trách móc: “Minh Viễn, Minh Viễn là cốt nhục của Lão Đại, đúng không, nó là con của Lão Đại!”
Trong phòng đột nhiên tĩnh lặng như tờ, sau đó bỗng xôn xao, Lục lão phu nhân nói vậy là có ý gì.
Lục Minh Viễn bỗng mở to mắt, khó bề tưởng được mà nhìn Lục lão phu nhân đang rối bời mất trí.
Lục Nhược Linh hét lên: “Bà nội, người đang nói gì vậy? Ca ca của con đương nhiên là con trai của cha con.”
Lục tam lão gia nhặt mảnh giấy ố vàng rơi dưới đất lên, sau khi nhìn rõ thì khó tin mà kêu lên: “Đây, đây là chữ của nhị ca, nhị ca, huynh và đại tẩu? Các người!”
Lục phu nhân đờ người ra, chồng bà ấy và đại tẩu?
Lục Minh Viễn cảm thấy lạnh người, cảm giác đó giống như mùa đông giá rét, bị người ta nắm tóc dúi vào xô nước lạnh như băng, hắn cố gắng ngóc đầu lên, nhưng lại bị kìm hãm bởi một thế lực khổng lồ vô danh, thế nào cũng không thể thoát ra được.
“Không phải như thế, không phải như thế đâu.” Bách thị dựng tóc gáy: “Minh Viễn là con trai của đại lão gia, nó rõ ràng là con trai của đại lão gia.”
“Vậy những bức thư này là chuyện gì, tại sao nó lại muốn hãm hại Gia Dục?” Lục lão phu nhân chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh*, gan mật run lên, ý nghĩ khủng khiếp đó cuối cùng cũng xuất hiện. Minh Viễn không phải là con của Lão Đại, không phải là cháu ruột của bà ấy.
(*)ngũ lôi oanh đỉnh 五雷轰顶: Ngũ lôi oanh đỉnh: Năm tia chớp cùng đánh vào đầu, ý nói phải chịu sự đả kích vô cùng lớn.
Lục Nhược Linh, Lục Nhược Linh thì sao?