Nhan Gia Dục có động cơ, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng nàng yếu đuối vô hại, vì thế không có ai từng nghi ngờ nàng, một người đến cả bản thân cũng khó bảo vệ, làm sao có thể đi hại người khác.
Giả dụ nàng chính là cô nương đeo mặt nạ đó, vậy thì nàng sẽ không còn vô hại nữa. Ngược lại, có thể nói nàng và người đằng sau nàng sâu không thể dò.
Lông mày Trình Yến bất chợt giật giật, chính là vì bệnh của Lục hoàng tử nên bọn họ mới nghi ngờ đến An vương phi, sau đó tra đến bê bối của Lục gia. Nếu tất cả đều là mưu kế, một luồng khí lạnh dâng lên từ lòng bàn chân, đồng tử Trình Yến co rút. Nếu tất cả những gì hắn nghĩ đều là thật, vậy thì tâm cơ thế nào mới có thể tính toán mọi chuyện đến mức này.
Trình Yến lắc lắc đầu, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân sai rồi. Một khuê tú yếu đuối ốm yếu, một bước đi tám bước lết, lớn lên trong sự chăm sóc của nha hoàn, nàng còn sống dưới sự giám sát của mấy người Lục Mậu Điển, nào có cơ hội học mấy kỹ xảo giang hồ này. Mấy bản lĩnh này không phải chỉ trong ngày một ngày hai là có thể học được, không khổ luyện mười năm thì tuyệt đối không thể học thành.
Tuy nhiên, cảm giác kỳ lạ phảng phất trong lòng lại không thể tiêu tan. Trình Yến gọi tâm phúc của mình đến, không thể người của hoàng thành ti, lệnh hắn ta tìm nha hoàn thân cận hầu hạ bên cạnh Nhan Gia Dục. Trước đó khi xử lý trạch viện Lục gia, hắn nhớ Nguỵ Anh Thiều còn từng hỏi Nhan Gia Dục, có cần hắn đưa mấy nha hoàn thân cận bên cạnh hắn đến chăm sóc nàng không. Nàng nói không muốn nhìn thấy những người có liên quan đến Lục gia, vì thế mấy nha hoàn của nàng cũng giống như những người khác, bị bắt vào hợp đồng bán thân, bây giờ còn không biết kiếm đường sống ở đâu.
Ngón trỏ Trình Yến xoa xoa ngón giữa, nếu điều hắn nghi ngờ được chứng minh là thật, hắn có nên bẩm báo cho bệ hạ không?
Trình Yến rơi vào giằng co. Mấy người Lục gia đúng người đúng tội. An vương phi cũng là gieo gió gặt bão. Lục hoàng tử và Tấn Dương quận chúa làm loạn luân lý, có thể có người ở giữa đổ thêm dầu vào lửa, nhưng nếu hai người họ không có ý làm hại người khác mà thiết lập cục diện âm hiểm thế này, nhất định sẽ không tự lấy đá đập chân mình.
Vấn đề là bệnh của Lục hoàng tử, Trình Yến chậc một tiếng. Chuyện loạn luân, người tổn thương nhất là Tấn Dương quận chúa, loại chuyện này, thường là nữ tử chịu thiệt. Còn Lục hoàng tử vì “bị nha hoàn hạ Thôi Tình Hương nên mới thân bất do kỷ”, tiếng xấu này không đủ tạo thành thương tổn đến hắn ta, hình phạt nặng nhất với Lục hoàng tử chỉ là bị đưa đến quân doanh rèn luyện.
Nếu có người muốn tính kế Trình Yến muội của hắn theo cách này, ánh mắt Trình Yến lạnh đi, bất luận đối phương có thành công hay không, hắn nhất định sẽ khiến đối phương trả một cái giá đắt.
Nghĩ vậy, Trình Yến đau đầu xoa xoa mi tâm. Nếu thực sự là do Nhan Gia Dục làm, trong những người này không có ai là vô hại, đều đang ép nàng vào chỗ chết, bọn họ rơi vào kết cục đó cũng xem như ác giả ác báo.
Một khi nói với hoàng đế, bệ hạ chưa chắc sẽ nương tay với nàng, Lục hoàng tử dù hăng hái thế nào thì cũng là nhi tử thân sinh. Nếu không nói, hắn lại cảm thấy có lỗi với bệ hạ.
Trình Yến nhắm mắt lại, đau đầu đến mức xoa trán. Tất cả đều chỉ là suy đoán của hắn, đợi bọn họ điều tra về rồi lại nói.
…
Nắm chiều ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, một con mèo nhảy lên bệ cửa sổ, kêu meo meo.
Đào Liễu thấy chuyện lạ nhiều nên không còn lạ, một tháng nay, mèo trong nha môn đều thích chạy đến sân này, bọn họ còn cười nói, những con mèo này giống như người vậy, đều thích mỹ nhân.
Vừa nghĩ đến việc qua mấy ngày nữa, cô nương xinh đẹp phải chuyển đi rồi, trong lòng Đào Liễu cũng trống rỗng theo.
Cùng ban xuống với thánh chỉ, ngoại trừ ba cung nhân, còn có một trang viên suối nước nóng ở ngoại thành. Bây giờ đang được dọn dẹp, đợi khi thu xếp xong thì A Ngư sẽ chuyển vào, sau này cứ cách một ngày sẽ có một ngự y đến.
Làm đến mức này, hoàng đế đã tận nhân tận nghĩa rồi. Nhưng một khi đối phương nghi ngờ bản thân hại cho nhi tử ông trở thành một phế nhân, đảm bảo lập tức trở mặt.
A Ngư nhắm mắt nằm trên giường, hoàn toàn không ngờ sẽ gặp phải mũi cún, cái mũi cún này còn đa nghi như vậy, chỉ dựa vào mùi hương ngửi được cách đây mấy tháng đã nghi ngờ đến nàng, còn không chút do dự bắt đầu điều tra. Suy cho cùng cũng lăn lộn trong một nơi như hoàng thành ti, không dễ lừa.
Chứng cứ rõ ràng, hắn nhất định không tìm được. Nhiều nhất là biết được từ nơi rừng xanh, trong hai ngày Thất Tịch và Trung Nguyên, bọn họ đã uống say.
Khi rời khỏi tửu lầu nàng đeo mặt nạ, hơn nữa cố tình tránh tai mắt của người khác, khéo léo rời đi. Hai ngày đó đều là lễ hội, tửu lầu người đến người đi, tiểu nhị trong tiệm bận tối mắt tối mũi, còn là chuyện từ mấy tháng trước rồi, cho dù nhìn thấy nàng rời đi thì cũng chưa chắc đã nhớ.
Cho dù tra đến cùng, hắn cũng chỉ có thể xác nhận có người giữa chừng rời khỏi tửu lầu, còn ai rời đi, rời đi làm gì? Nàng không tin bọn họ còn có thể tìm được chứng cứ nàng cải trang ra ngoài hành sự, chuyện hạ thuốc bọn họ càng không có chứng cứ, trừ khi bọn họ có thể khiến mèo nói chuyện. Chỉ là, người hoàng gia nếu hạ quyết tâm không quản chứng cứ chỉ quản hoài nghi đã định tội của nàng, cũng không phải không có khả năng. Chuyện này nàng không thể khống chế, nếu thực sự đến bước đó, nhiều nhất là cá chết lưới rách.
A Ngư suy nghĩ cách ứng phó, dần dần an tâm.
Nàng có thể yên tâm, Trình Yến lại càng nghĩ càng bất an, chuyện này đè nặng lên tim hắn. Về mặt lý trí, Nhan Gia Dục tuyệt đối không có khả năng là cô nương đeo mặt nạ đó, mùi hương tương tự, khẳng định là cái nhìn phiến diện lâu dài của hắn khiến phán đoán của hắn xuất hiện sai lầm. Nhưng từ nhỏ đến lớn trực giác của hắn đều chưa từng sai.
Thủ hạ được phái đi tìm hạ nhân đến nay vẫn chưa có tiến triển gì, Trình Yến lại có chút không ngồi yên nữa, mấy ngày nay trong đầu hắn đều là chuyện này. Hắn quả thực không muốn tin một người vô hại đến mức khiến người khác thương xót như Nhan Gia Dục chỉ là nhìn có vẻ vô hại mà thôi, thực tế lại lừa tất cả mọi người quay vòng vòng. Khó khăn lắm hắn mới nhận thức được sự phiến diện của bản thân quả thực là phiến diện, nếu lần này được chứng thực hắn đã nhìn lầm. Trình Yến cảm thấy đời này bản thân không thể dùng thái độ công bằng hợp lý và tích cực để đối đãi với những nữ tử yếu đuối đáng thương thế này nữa.
Quả thực là bài học quá đau đớn!