Lục Nhược Linh biết mình gây chuyện sợ bị mắng, nhìn Lục Minh Viễn sắc mặt đang tối sầm, liền khóc lên trước, khóc đến nỗi không ra hơi. Lục Minh Viễn còn biết nói gì nữa, chỉ có thể lau mặt, cố nén cơn lửa giận.
Cuối cùng, dựa vào kiến thức trong hai mươi năm qua, Lục Minh Viễn đã tìm được công việc là một thầy giáo cho Chu gia, một thương nhân buôn bán tơ lụa ở một thị trấn nhỏ. Rốt cuộc, hắn xuất thân từ một gia đình quý tộc, lớn lên trong sự giáo dưỡng cẩn thận, dựa vào chính bản lĩnh của mình để thi đậu vào võ tiến sĩ.
Lục Minh Viễn vô cùng trân trọng cuộc sống hiện tại sau khi trải qua những tháng ngày làm kẻ ăn mày ăn gió nằm sương, ân cần dạy bảo Lục Nhược Linh, yêu cầu nàng ta phải thay đổi tính nết.
Lục Nhược Linh nếm đủ cực khổ gật đầu như giã tỏi, được một thời gian an phận, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, nàng ta âm thầm cười chế giễu Chu gia học đòi văn vẻ, khắp người toàn mùi tiền, còn nói đại cô nương Chu gia nhớ nhung Lục Minh Viễn nên thường xuyên tới hỏi thăm, những lời này đều bị cô nương của Chu gia nghe được.
Cô nương Chu gia vô cùng tức giận.
Mặc dù Lục Nhược Linh đã chịu nhiều cực khổ, nhưng cái tính khí của nàng ta không thể ngày một ngày hai mà thay đổi được. Lúc đầu nàng ta không có nói lại, nhưng khi nghe thấy Chu cô nương không bỏ qua, nàng ta đột nhiên nổi giận đùng đùng và hai người cãi nhau. Cuối cùng, Lục Nhược Linh bị Chu cô nương ra lệnh cho người hầu đánh cho bầm dập mặt mũi.
Xảy ra chuyện lộn xộn như thế đương nhiên Lục Minh Viễn không thể tiếp tục làm thầy giáo được nữa, sau đó bị đuổi ra ngoài.
“Hu hu hu.” Lục Nhược Linh òa khóc nức nở, nước mắt tuông ra không ngớt: “Ta sai rồi, nhị ca, ta biết ta sai rồi!”
“Là ta sai rồi, ta vẫn luôn cho rằng ngươi chỉ là nhanh mồm nhanh miệng mà thôi, bây giờ mới biết ngươi thật sự hư hỏng! Chu cô nương chẳng qua chỉ đến đây hai lần để xem tình hình học hành của đệ đệ, nhưng qua miệng của người lại trở nên không chịu nổi như thế, ngươi còn dám nói xằng nói bậy với người ta, ngươi lẽ nào không biết những lời vu khống như vậy truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng như thế nào đến thanh danh của Chu cô nương sao!”
“Nhị ca, ta, ta...” Lục Nhược Linh không giải thích được, chỉ có thể lớn tiếng khóc.
“Đã lâm vào cảnh khó khăn rồi mà cái miệng ngươi vẫn như con dao, cứ hỡ không hài lòng là lại đi đâm người ta.” Lục Minh Viễn ánh mắt lãnh đạm, đột nhiên nhớ tới lời mà Nhan Gia Dục từng phàn nàn với hắn, lúc đó hắn đã nói những gì: Linh Nhi còn nhỏ, muội ấy không có ác ý, chỉ là bị nuông chiều thành hư, nói năng không suy nghĩ, ta đã giáo huấn muội ấy, sau này muội ấy sẽ không tái phạm nữa… Nhan Gia Dục càng ngày càng ít phàn nàn hơn, hắn nghĩ rằng muội muội đã lớn và hiểu chuyện hơn. Thỉnh thoảng cũng nghe được một chút từ những người hầu nhưng do tổ mẫu đã trừng phạt rồi nên hắn cũng nói Lục Nhược Linh nữa.
Bây giờ nghĩ lại, bản lĩnh dùng lời nói ác ý làm tổn thương người khác của Lục Nhược Linh chắc chắn không phải ngày một ngày hai mà luyện được, nàng ta đã luyện nó trên người ai? Nhan Gia Dục dần dần không còn kêu ca với hắn nữa, không phải vì Lục Nhược Linh đã cải tà quy chính, mà là bởi vì Nhan Gia Dục biết kiếm hắn để phàn nàn cũng vô dụng. Những uất ức có thể lọt tới tai hắn nhất định phải là rất nghiêm trọng, còn biết bao nhiêu chuyện không nghiêm trọng mà hắn không biết? Sắc mặt Lục Minh Viễn dần tái nhợt.
Bất ngờ nhớ đến giọng nói giễu cợt của Trình Yến truyền đến bên tai: Ngươi ăn hiếp một lần, hắn phạt nặng ngươi một lần, qua vài lần như thế một con chó cũng trở nên ngoan ngoãn, nó còn biết cái gì có thể làm và cái gì không thể làm, huống chi đây là một người đang sống.
Lục Minh Viễn cảm thấy xấu hổ và hối hận: “Là lỗi của ta, thua một lần không rút ra được bài học, thua hai lần vẫn không chịu để ý tới, cũng giống như ngươi lành vết vẹo là quên mất nỗi đau trước đó, ngựa quen đường cũ.”
“Nhị ca, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, sau này ta không dám nói bậy nữa.” Lục Nhược Linh bị thái độ khác thường của hắn dọa sợ, tim đập loạn xạ.
Lục Minh Viễn không để ý đến nước mắt của nàng ta, thuê một chiếc xe ngựa đi đến một nơi khác. Ở địa phương này bọn họ đã đắc tội với phú hộ Chu gia, làm sao họ có thể tiếp tục ở lại trong huyện thành này, đối phương không có đuổi cùng giết tận là đã coi như nể tình trước kia rồi.
Suốt đường đi Lục Nhược Linh đều chăm sóc Lục Minh Viễn chu đáo, nàng ta còn tưởng rằng Lục Minh Viễn đã tha thứ cho mình.
Nhưng vào ngày họ đã thu xếp ổn thoả mọi thứ xong, Lục Minh Viễn đã dặn dò một đại nương thuê đến nhốt Lục Nhược Linh vào một nhà kho đựng củi tối tăm chật chội.
Lục Nhược Linh sợ hãi đau lòng, điên cuồng đập cửa: “Nhị ca, ngươi muốn làm gì vậy, ngươi mau thả ta ra, thả ta ra, ta sợ lắm!”
“Đây là hình phạt cho việc xảy ra ở Chu gia, ngươi cứ ở trong nhà kho ba ngày để tự xem xét lại mình, mỗi ngày ta sẽ cho ngươi một bát cháo trắng. Lần sau nếu ngươi tiếp tục phạm sai lầm, ta sẽ tiếp tục nhốt ngươi thêm ba ngày.”
Lục Minh Viễn chống nạng khó khăn rời đi, phía sau là Lục Nhược Linh đang xé ruột xé gan cầu xin: “Nhị ca, ta thật sự biết mình sai rồi, sau này ta sẽ thay đổi tính tình, ta sẽ không bao giờ nói bậy nữa. Ngươi thả ta ra, ta sợ, ta thật sự rất sợ!”
Lục Minh Viễn thờ ơ không chút động lòng, những lời tương tự như thế hắn đã nghe đến mức chai sạn lỗ tai rồi. Mỗi khi mắc lỗi, nàng ta đều oà khóc đau khổ, nước mắt nước mũi van xin tha thứ, nhưng không lâu sau, thói quen cũ của nàng ta lại tái diễn. Đều là do hắn đã quá dung túng, khiến nàng ta không thấy sợ vì luôn có chỗ dựa.
Nhà kho đổ nát, vài chùm ánh sáng lọt qua khe hở, trong bóng tối trở nên cực kỳ chói mắt.
Dưới ánh sáng này, Lục Nhược Linh hai mắt sưng đỏ nhìn thấy con rết trong góc đang di chuyển vị trí, nàng ta sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, bật dậy điên cuồng đập cửa một lần nữa: “Nhị ca, mau thả ta ra ngoài, có rận có rận. Nhị ca có rận, nhị ca, nhị ca!”
Để nàng ta tuỳ ý khóc cạn nước mắt, la hét đến khản cả cổ họng, hắn cũng không đến mở cửa.
Khi không còn Lục Minh Viễn dung túng, Lục Nhược Linh không được nuông chiều nữa, hết lần này đến lần khác bị trừng phạt, cuối cùng cũng học được cách nói tiếng người.