Người ngoài đã rời đi, các thôn dân vui vui vẻ vẻ bắt đầu cân con lợn rừng, hay lắm, vừa tròn năm trăm mười chín cân, toàn thôn phân chia dựa theo đầu người, mỗi người đều được chia hai cân thịt.
Dưới sự vây xem của các thôn dân, dao trắng vào đao đỏ ra, huyết lợn, nội tạng, thịt heo chất thành từng đống, náo nhiệt đầy sức sống, giống như tết đến.
“Thịt bắp đùi này cho nhà A Thành.”
Thôn trưởng chỉ vào bắp đùi trên thớt gỗ, đại khái tầm ba mươi cân, có điều nó còn có một cái móng giò, xương rất nặng. Thôn trưởng lại cười nói: “Múc thêm một chậu huyết lợn, còn có cái bụng lợn rừng, nấu cho nha đầu Phức Ngọc bồi bổ cơ thể, để nó thi đỗ một truờng đại học tốt, làm rạng rỡ cả thôn chúng ta.”
Cha Diệp muốn từ chối.
Thôn dân bên cạnh bèn nói: “Nên vậy, nên vậy.”
Cả một con heo rừng đều là do Diệp Phức Ngọc mang về, nếu nhà cô tham lam kéo cả con heo về nhà mình, bọn họ ngoài ghen tị ra còn có thể nói thêm gì.
Cha Diệp bèn không nói gì nữa.
Thịt lợn rừng cứng, cần nhiều thời gian để nấu, tối hôm nay không kịp ăn rồi. Mẹ Diệp cắt năm cân thịt heo mỡ nạc vừa phải bảo Diệp Hinh Ngọc mang đến nhà họ Tống.
“Con không cần, mọi người để lại tự ăn đi.”
Diệp Hinh Ngọc khiêm tốn từ chối, thịt do Diệp Phức Ngọc mang về, còn lâu cô ta mới thèm.
“Con không cần nhưng mẹ chồng con cần, hai thôn cách nhau không xa, chưa đến ngày mai phía mẹ chồng con đã biết em gái con bắt được lợn rừng, con không mang gì về, khiến bọn họ nghĩ thế nào đây? Nha đầu con, sao càng ngày càng không hiểu chuyện thế.”
Mẹ Diệp oán trách, mỗi lần cô ta trở về đều mang theo hai con cá, bọn họ có thứ tốt lại không mang qua bên đó, vậy nhà bọn họ không phải là một kẻ lợi dụng sao, vậy thì còn làm thông gia thế nào được nữa?
Chuyện liên quan đến hình tượng của bản thân ở nhà họ Tống, Diệp Hinh Ngọc mới ừ một tiếng rất miễn cưỡng.
Thấy thái độ này của cô ta, mẹ Diệp không biết nên nói gì mới tốt, có thịt cho con ăn giống như ức hiếp con không bằng.
Ăn xong cơm tối, Diệp Hinh Ngọc cầm một tảng thịt heo rừng, còn có một miếng cá giòn lớn gói trong giấy dầu, nhân lúc trời vẫn chưa sập tối mà rời khỏi nhà mẹ đẻ.
Mẹ Diệp đích thân tiễn cô ta đi, quay về lại nhẹ giọng than oán với A Ngư: “Chị con sau khi gả cho người ta thì lại không còn hiểu chuyện như lúc trước.”
Không nói cái khác, chỉ nói việc buổi chiều chạy đến muốn xử lý vết thương cho chàng trai trẻ kia, người ta rõ ràng đã tránh né như vậy, cũng không biết cô ta là không nhìn ra hay là nhìn ra rồi nhưng vẫn cố tình coi như không biết.
Chỉ nghĩ thôi mẹ Diệp đã cảm thấy đau đầu, người làm mẹ này, đương nhiên không cảm thấy con gái mình có tâm tư lệch lạc gì. Chỉ là cảm thấy con gái không biết giữ khoảng cách với đám đàn ông. Dù sao cô ta cũng là người đã có chồng, chồng còn không ở bên cạnh, phải hết sức chú ý, tránh những bà thím nhiều chuyện khua mồm nói xấu, truyền ra mấy lời khó nghe.
Nếu con gái lớn còn hành động như vậy ở nhà họ Tống, ôi chao, cả trái tim mẹ Diệp lập tức xoắn lại.
“Chị gái không còn giống như lúc trước nữa rồi.”
A Ngư mỉm cười nói, châm một mũi tiêm dự phòng, tương lai nếu Diệp Hinh Ngọc muốn làm chuyện gì đó quá đáng, cũng dễ dàng tiếp nhận hơn một chút.
Mẹ Diệp: “Con cũng cảm thấy vậy sao?”
A Ngư gật đầu.
Mẹ Diệp lại hỏi: “Không giống chỗ nào?”
A Ngư ngẫm nghĩ một chút: “Sang trọng hơn lúc trước.”
Cô khựng lại: “Cũng không biết tại sao, con cảm thấy chị không còn thân thiết với con như trước.”
Thực ra mẹ Diệp từ lâu đã phát hiện ra hai cô con gái lúc chưa kết hôn vẫn rất thân thiết, thai song sinh từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lại ở cùng trong một gian phòng, hai chị em vẫn rất tốt đẹp. Nhưng sau khi kết hôn, bỗng chốc lại trở nên lạnh nhạt hẳn. Bà vốn cho rằng đây là sự khác biệt giữa đã kết hôn và chưa kết hôn, cô nương lớn và cô dâu nhỏ trong thôn cũng không thể trò chuyện với nhau, bèn không nghĩ nhiều. Nhưng A Ngư nói như vậy, Mẹ Diệp không thể không nhìn thẳng vấn đề: “Con cãi nhau với chị con à?”
“Sao có thể chứ.” A Ngư cười phá lên.
Mẹ Diệp nghĩ cũng phải, tính cách của con gái nhỏ lãnh đạm, có thể cãi nhau với người khác mới là lạ, càng đừng nói đến chị gái trong nhà, làm cái gì em gái cũng nhường chị.
“Vậy thì có chuyện gì chứ?”
A Ngư lắc đầu: “Con không biết, để hôm khác con hỏi chị thử xem.”
Mẹ Diệp hận không thể mau chóng đuổi theo hỏi, anh chị em gãy xương còn liền gân, sao có thể chia rẽ như vậy.
Thấy Diệp Hinh Ngọc mang đồ về nhà, mẹ Tống vui mừng ra mặt: “Cha mẹ của con cũng khách sáo quá.”
Nhìn Diệp Hinh Ngọc cũng vừa mắt hơn chút, đứa con dâu này thật sự rất lười, bình mỡ rớt xuống còn không đỡ một cái, rõ ràng lúc nghe ngóng còn nói là một tiểu cô nương rất chăm chỉ cần mẫn, bà ta xem như phục sát đất cái miệng của bà mai. Có điều cũng may nhà sui gia hiểu lễ nghĩa, không phải chỉ có vào không có ra, bất kể là thứ gì mỗi lần đều có thể mang về chút quà, hiểu chuyện hơn hai nhà còn lại nhiều. Hai nhà kia thấy bọn họ kiếm được tiền, mỗi nhà còn hận không thể đào một nửa đem về.
Diệp Hinh Ngọc mỉm cười ung dung: “Không phải thứ quý giá gì.”
“Thịt lợn rừng đó, thôn của con đúng là lợi hại, tháng này rồi còn có thể bắt được lợn rừng.”
Người nói là đại thẩm sống ở bên cạnh nhà họ Tống.