“Cha, cha muốn đánh con!” Diệp Hinh Ngọc không dám tin nhìn cha Diệp đang trong cơn giận dữ, dưới sự khiếp sợ đã quên trốn.
“Tao đánh mày vì mày không có lương tâm.”
Cha Diệp cương quyết vụt cây chổi xuống: “Tao để mày hại người, tao để mày ngậm máu phun người.”
Cơn đau bỏng rát khiến Diệp Hinh Ngọc hoàn hồn ngay lập tức, hét lên đau đớn lao ra cửa, mở cửa chạy ra bên ngoài, cha Diệp cầm chổi đuổi theo.
Dân làng ở ngoài sân ngóó đầu ra nhìn, lại bị cảnh này làm cho khiếp sợ. Cha Diệp ở trong thôn có tiếng là dễ tính, con cái nhà ai mà không bị cha mẹ đánh, chỉ con cái nhà bọn họ không bị động đến một đầu ngón tay. Cha Diệp chưa bao giờ đánh con cái nay lại có thể động thủ, có vẻ như thật sự tức giận, ngẫm lại những việc mà Diệp Hinh Ngọc đã làm, quả thật cũng nên đánh.
Diệp Hinh Ngọc tháo chạy ra hạ quyết tâm, liếc nhìn dân làng đang xem náo nhiệt, quay đầu hét lên với cha Diệp đang nổi giận đùng đùng: “Các người thiên vị, cho dù các người có đánh chết tôi, tôi cũng phải nói Diệp Phức Ngọc dụ dỗ anh rể, nó đáng đời lắm!”
Chỉ cần Diệp Phức Ngọc sai, những người này sẽ không chỉ trích cô ta, chuyện như vậy sao có thể giải thích rõ ràng được, cô ta nói phải là phải, một vài người sẽ tin, đến lúc đó sẽ là một mớ hỗn độn, đối với nhà họ Tống cô ta cũng có lí do thoái thác. Còn nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ bất công như vậy, cô ta không thèm.
Diệp Hinh Ngọc hung dữ trừng mắt nhìn cha Diệp đang đuổi theo sau, sải bước chạy chốn. Đợi đến khi cô ta nổi trội hơn người khác, đến lúc đó bọn họ sẽ phải hối hận.
Dù sao Cha Diệp tuổi tác đã cao, lại hoảng hốt lo sợ hai đêm, thể lực cạn kiệt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Hinh Ngọc chạy xa, tức giận ném chổi: “Mày đi, mày đi đi, đời này đừng bao giờ trở về nữa, nhà chúng ta không chứa chấp con gái tán tận lương tâm như mày!”
Dân làng xúm đến: “Anh Diệp bớt giận, tức giận sẽ làm hại bản thân.”
Trong lúc an ủi vẫn có người nói những chuyện không nên nói: “Sao Hinh Ngọc lại nói Phức Ngọc dụ dỗ anh rể của nó?”
“Mồm nó phun ra toàn phân mà cậu cũng tin, con gái nhỏ nhà chúng tôi là người đứng đắn, mọi người còn không biết sao.”
Cha Diệp hạ quyết tâm: “Là nha đầu Hinh Ngọc chết tiệt kia tán tận lương tâm, không thể nhìn em gái nó thi đậu đại học, thấy kế hoạch không thành công bèn hắt nước bẩn lên đầu em gái để trốn tránh trách nhiệm.”
Nói xong cảm giác đau buồn của cha Diệp trào dâng từ đáy lòng, vành mắt đỏ hoe: “Sao nó có thể không có lương tâm như vậy, đó là em gái ruột của nó, từ khi còn nhỏ đã hết lòng hết dạ với nó.”
Mắt của cha Diệp đỏ hoe, thôn dân thấy vậy thì thổn thức không thôi, mồm năm miệng mười an ủi cha Diệp.
Lại nói đến Diệp Hinh Ngọc, càng nghĩ càng uất ức, lau nước mắt trở lại thôn nhà họ Tống. Cả đoạn đường không thể thiếu được sự chú ý của người khác, Diệp Hinh Ngọc cũng mặc kệ, cứ khóc lóc như vậy trở lại nhà họ Tống.
Trong lòng mẹ Tống đầy một bụng tâm sự muốn hỏi cô ta, nhưng khi thấy bộ dáng này của Diệp Hinh Ngọc thì sửng sốt không thôi: “Làm sao vậy, ai đánh con?”
“Cha con.”
Diệp Hinh Ngọc khóc sướt mướt.
Trong lòng mẹ Tống nghĩ thầm nên đánh. Giờ bà ta cũng không biết nên đối mặt với cô con dâu này như thế nào.
Diệp Hinh Ngọc nhìn bộ dạng của mẹ Tống thì biết bà ta cũng tin những lời nói đó, lúc này cũng thầm cằn nhằn cô ta, lập tức nói: “Mẹ, con lấy Khiên Ngưu Tử đối phó với em gái con, nhưng đều là vì nó muốn dụ dỗ Kiến Bang, con tức giận đến mức đầu óc mê muội nên mới làm như vậy.”
Mẹ Tống sửng sốt, quả thực không dám tin vào lỗ tai của mình.
Diệp Hinh Ngọc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Nếu không, con vô duyên vô cớ hại nó làm gì, còn không phải là bởi vì nó trêu chọc con trước.”
Diệp Hinh Ngọc chối bay chối biến đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người A Ngư, còn nói chẳng qua là do bản thân cô ta nhất thời kích động.
Lời lẽ của Diệp Hinh Ngọc vô cùng chắc chắn, không mảy may chột dạ, mẹ Tống cũng có chút tin tưởng. Dĩ nhiên bà ta hy vọng con dâu mình chỉ là xúc động chứ không hề có ác ý, nếu không ba đứa cháu của bà ta phải làm sao bây giờ?
Nhưng mẹ Tống vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nguyên nhân chính là thành tích của cô con gái út nhà thông gia quá cao, mấy lần gặp mặt cũng ngoan ngoãn.
Mẹ Tống nửa tin nửa ngờ, cảm thấy vẫn phải gọi điện cho con trai ở bộ đội nói chuyện này. Mặc dù Diệp Hinh Ngọc nói con trai không phát hiện ra, nhưng mẹ Tống vẫn muốn nghe ý kiến của con trai.
Diệp Hinh Ngọc kiệt sức nằm trên giường, nghĩ thầm cửa ải này bản thân cũng xem như là lừa gạt chót lọt. Dù sao chỉ cần có người nói chuyện về Khiên Ngưu Tử, cô ta cứ một mực chắc chắn Diệp Phức Ngọc dụ dỗ Tống Kiến Bang, cô ta là người bị hại, cho dù hành vi quá kích thì về tình cũng có thể tha thứ được. Mặc kệ bọn họ tin hay không, cô ta cần phải cây ngay không sợ chết đứng. Lời nói dối được nói đi nói lại một trăm lần sẽ trở thành sự thật, hơn nữa cô ta cũng không hề nói sai, Diệp Phức Ngọc thèm muốn Tống Kiến Bang, chỉ là không có cơ hội xuống tay mà thôi.