“Cha!” Thấy cha Diệp không lên tiếng giúp đỡ, Diệp Hinh Ngọc kêu to, giọng nói bởi vì phẫn hận mà càng sắc bén hơn, như móng tay cào vào thủy tinh.
Cha Diệp không quan tâm đến cô ta, bây giờ ông ước gì không hề sinh ra đứa con gái này.
Diệp Hinh Ngọc - người bị cô lập và bất lực sợ tới mức nước mắt chảy ròng ròng, cầu xin mẹ Tống: “Mẹ, mọi chuyện không phải như mẹ nghĩ đâu, hôm đó tâm trạng con không tốt nên uống nhiều, Lý Tổng đưa con về phòng, chúng con không có làm gì, chúng con không có làm gì cả.”
Mẹ Tống lại phun một ngụm nước miếng: “Một chữ cô nói tôi cũng không tin, cô chính là đồ dối trá!”
Diệp Hinh Ngọc lau sạch nước bọt trên mặt, gần như sụp đổ, hoang mang lo sợ mà khóc lóc: “Mọi người không thể làm như vậy, con và Kiến Bang đã kết hôn, mọi người không thể đối xử với con như vậy. Cho dù muốn ly hôn, cũng phải là Kiến Bang nói với con.” Một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, Tống Kiến Bang sẽ nghe cô ta giải thích.
Mẹ Tống chán ghét trừng mắt nhìn Diệp Hinh Ngọc: “Nếu Kiến Bang ở đây, chỉ sợ nó nhìn thấy sẽ càng ghê tởm hơn chúng tôi, cô lén lút vụng trộm sau lưng nó, còn trông cậy vào việc Kiến Bang tha thứ cho cô, cô cho rằng cô là thần tiên hả? Tôi nói cho cô biết, con trai do tôi sinh ra tôi hiểu rõ, sau này tôi sẽ nói với nó chuyện tốt do cô làm, chắc chắn nó cũng sẽ đuổi cô đi. Người phụ nữ như cô, nếu là đàn ông thì đều cảm thấy ghê tởm.”
Nghe vậy cả người Diệp Hinh Ngọc phát lạnh, chảy nước mắt ròng ròng: “Mẹ, mẹ nghe con giải thích.”
Mẹ Tống nhìn cô ta lại cảm thấy buồn nôn, đẩy Diệp Hinh Ngọc đi ra ngoài: “Cút, cút, cút, đừng làm bẩn nhà tôi.”
Cha Diệp đau ngực, nước mắt lưng tròng, loạng choạng bước ra khỏi cửa nhà họ Tống.
Vẻ mặt Diệp Hoằng Dương lúc đỏ lúc trắng, vô cùng xấu hổ.
Vẻ mặt A Ngư vô cảm.
Bốn người nhà họ Diệp bị đuổi ra khỏi nhà, hành lý rải rác dưới chân, xung quanh là người dân trong thôn đang vây xem.
Cha Diệp rất buồn, một người đàn ông không nhịn được mà nước mắt giàn giụa, đau lòng hơn là khó xử, con gái lớn của ông sao lại trở thành bộ dạng như vậy. Hạ thuốc hại em gái mình, hại người không thành lại quay sang giội nước bẩn, trước khi kết hôn còn định bỏ trốn với người đàn ông khác trước ngày kết hôn một ngày, sau khi kết hôn lại ngoại tình với người đàn ông khác. Nếu không phải ông mắt thấy tai nghe thì làm sao có thể tin được chứ?
Nhìn cha Diệp nước mắt nước mũi đầy mặt, A Ngư chỉ cảm thấy không đành lòng, lấy khăn tay đưa cho ông. Để người cha chứng kiến sự xấu xa của con gái, điều này rất tàn nhẫn. Nhưng nếu không làm như vậy, cha Diệp sẽ không hoàn toàn thất vọng đối với Diệp Hinh Ngọc. Chỉ cần còn một tia hy vọng đối với con gái, có khả năng nhà họ Diệp sẽ bị Diệp Hinh Ngọc liên lụy, mất mặt là còn nhẹ, chỉ sợn sẽ dẫm vào vết xe đổ của kiếp trước.
Cha Diệp lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Đi, đi, đi!''
Không đi thì ở lại đây đợi nhà họ Tống lấy chổi đuổi người sao!
Cha Diệp vùi đầu đi đến phía trước, không quản Diệp Hinh Ngọc.
Diệp Hoằng Dương nhìn Diệp Hinh Ngọc đơ người ra, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì, kéo A Ngư đi.
A Ngư nhấc chân định rời đi.
“Đều là lỗi của cô!'' Diệp Hinh Ngọc bất lực hét lên, tràn đầy oán hận lao về phía A Ngư.
A Ngư bắt lấy cổ tay Diệp Hinh Ngọc bẻ một cái, cô ta kêu lên một tiếng thảm thiết, ngay sau đó má phải trở nên đau nhức.
Một tiếng “bang", A Ngư tát Diệp Hinh Ngọc một cái, đánh người không đánh mặt, đánh mặt là xúc phạm, nhưng có những người nên tát thật mạnh vào mặt.
Diệp Hinh Ngọc ngây người, vừa rồi cô ta bị mẹ Tống đánh mấy cái, nhưng mẹ Tống là trưởng bối, hơn nữa dù sao cô ta cũng đuối lý. Nhưng Diệp Phức Ngọc là cái thá gì chứ, dựa vào đau mà dám đánh cô ta, kiếp trước con khốn này hại cô ta, kiếp này lại tiếp tục hại cô ta, sao cô không đi chết đi chứ.
Diệp Hinh Ngọc nổi trận lôi đình, mặt mày dữ tợn nhào tới: “Con khốn này, cô lại dám đánh tôi!''
Diệp Hoằng Dương ngăn Diệp Hinh Ngọc như đang phát cuồng: “Em làm gì vậy!''
“Con khốn, con điếm.'' Gân xanh xuất hiện trên trán Diệp Hinh Ngọc, hai mắt cô ta đỏ hoe: “Sao cô không chết đi, con điếm này!''