Diệp Hinh Ngọc cũng tức giận trừng mắt nhìn cha Diệp: "Mấy người sẽ phải hối hận."
Đáy mắt đầy tơ máu như mạng nhện của cha Diệp đỏ ngầu: "Tao chỉ hối hận vì nuôi dưỡng một đứa con có đức hạnh như mày thôi, hai ngày nay tao luôn nghĩ, lúc trước tao luôn cảm thấy mình đối xử công bằng với anh em chúng mày, đứa nào như đứa đó, nhưng thực tế thì tao và mẹ mày đều thiên vị mày, để mày trở nên ích kỷ và vô tâm. Có ngày hôm nay là do bọn tao đáng đời, bọn tao phải nhận."
"Thiên vị tôi." Diệp Hinh Ngọc như nghe thấy một câu chuyện cười thật lớn: "Rõ ràng là mấy người yêu thương Diệp Phức Ngọc nhất, vì nó học giỏi, có thể thi vào đại học, tăng thể diện cho mấy người, nên mấy người chỉ thích nó thôi. A, nó học tập thoải mái nên tôi phải ở nhà làm việc để nuôi nó, cung cấp cho nó. Dựa vào cái gì mà nó trở thành cán bộ trong cơ quan mà tôi phải làm một cô thôn nữ ở nông thôn chứ!"
Cha Diệp nghe như sét đánh ngang tai, run rẩy nói: "Thì ra mày nghĩ như vậy, có năng lực thì mày cũng đi học đi, tự mày thi không đậu rồi quay ra trách người khác, học tập thoải mái vậy sao mày không đi học tiếp đi, mày muốn đi học mà chẳng lẽ tao không cho à. Ngay cả bản thân mày còn không tự nuôi nổi mà còn có mặt mũi nói mình nuôi em gái à, em gái mày còn chưa ăn một hạt gạo, hay uống một ngụm nước của mày đâu."
"Dù sao thì ở trong mắt các người, tôi cũng chỉ là đồ vô dụng thôi, tôi không đi học được như nó nhưng tương lai của tôi sau này chắc chắn sẽ tốt hơn nó." Diệp Hinh Ngọc nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Mấy người cứ chờ coi."
Cha Diệp tức giận đến đầu óc trống rỗng, một lúc sau mới cúi đầu móc bọc tiền được gói trong giấy báo từ túi vải ra: "Mày lấy mấy đồng tiền thối của mày đi đi."
Cha Diệp không chút do dự nhét tiền vào, ném mạnh lên cả ghế và sàn xe, sau đó kéo mẹ Diệp đang đau khổ bỏ đi.
“Hinh Ngọc!” Mẹ Diệp quay đầu nhìn về phía chiếc xe, dưới chân như mọc rễ.
Cha Diệp quát lên chói tai: "Khóc cái gì mà khóc? Bà không nghe nó nói gì sao, lương tâm của nó bị chó ăn rồi, coi như nó chết rồi đi, chết ở bên ngoài rồi."
Cha Diệp kéo mẹ Diệp sải bước về phía trước, nước mắt giàn giụa trên đôi mắt sưng húp và đau nhức, kiếp trước ông đã giết người phóng hỏa nên mới nuôi lớn một đứa con gái đòi nợ như thế này.
Diệp Hinh Ngọc nhìn chằm chằm vào tờ tiền trên đùi, cố kìm nước mắt lại: "Bọn họ thiên vị, là do bọn họ thiên vị."
...
Cha Diệp mẹ Diệp hồn bay phách lạc quay về thôn, Diệp Hoằng Dương càng trở nên cáu kỉnh khi phải đối phó với những người trong thôn, chắc khoảng hai ngày nữa thôi, mấy người này sẽ biết chuyện em gái lớn ngoại tình, đầu năm nay, chuyện tốt không ra khỏi cửa chứ chuyện xấu lại được truyền khắp chốn.
Nhìn thấy bọn họ như vậy, A Ngư biết bọn họ đã có cuộc gặp mặt không vui vẻ gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ rót một chén nước sôi để nguội, ngẩng đầu lên đã thấy bác gái Diệp bước vào sân.
Trước kia, bác gái Diệp vừa nghe loáng thoáng chút chuyện đã đến nhà ngay, A Ngư nghĩ nghĩ, đi ra ngoài cửa, ngăn bác gái Diệp ở trong sân: “Bác gái, tâm trạng của cha mẹ con hiện tại không tốt, nếu có chuyện gì thì bác để ngày mai hãy nói."
Bác gái Diệp gấp gáp đến nóng nảy, con trai của bà ấy đang làm lính dưới trướng Tống Kiến Bang, trong cuộc hôn nhân này bà ấy cũng được coi là nửa bà mai, xảy ra chuyện như thế này làm bà ấy lo lắng muốn chết.
A Ngư biết bác gái Diệp đang lo lắng điều gì, lại an ủi bà ấy lần nữa: “Bác gái yên tâm, bộ đội có quy củ của bộ đội, huống chi, con thấy Tống Kiến Bang cũng không phải loại người lấy việc công báo thù riêng."
Kiếp trước, sau khi chuyện Diệp Hinh Ngọc vượt quá giới hạn bị lộ ra, bác gái Diệp cũng lo lắng đến lòng như lửa đối, sợ con trai đi lính bị giận cá chém thớt, chuyện sau đó đã chứng minh rằng lòng dạ Tống Kiến Bang không nhỏ mọn như vậy. Nhưng A Ngư không thể trực tiếp nói ra những lời này, chỉ có thể dựa vào thời gian để chứng minh, cũng không thể gọi điện muốn Tống Kiến Bang nói một lời bảo đảm, như vậy chính là nhào vào họng súng.
Bác gái Diệp cũng biết đến gặp vợ chồng chú em cũng không có tác dụng gì, nhưng trong lòng bà ấy không yên tâm, chuyện này là sao chứ, đến nằm mơ bà ấy cũng không ngờ Diệp Hinh Ngọc lại là một người như vậy, bà ấy còn muốn tự đánh mình một bạt tai, sao lại đi làm mai làm gì, kéo thù luôn rồi.
“Cha mẹ con không sao chứ?” Bác gái Diệp nhìn xung quanh.
A Ngư cười khổ: "Có thể không sao sao?"
Trong mắt bác gái Diệp lộ ra vẻ thông cảm: "Khuyên bọn họ nghĩ thoáng một chút, cha mẹ sinh con trời sinh tính, chuyện này cũng không ai muốn cả, may là còn có mấy đứa ngoan ngoãn."
Nói vài câu xong, A Ngư tiễn chân bác gái Diệp, nhìn mấy người trong thôn đang đứng không xa không gần, nếu nói tất cả những người này đều đang hy vọng Diệp gia gặp xui xẻo thì cũng không đúng, nhưng ít nhiều gì bọn họ cũng có tâm lý xem kịch vui, trong thôn ít trò chơi giải trí, ngay cả đài hoặc TV cũng không có, chỉ có thể dựa vào bàn tán chuyện nhà này nhà kia để giết thời gian.
A Ngư khách sáo mỉm cười, quay về đóng cửa lại.
Cha Diệp hút một điếu thuốc, dưới sự thoải mái của nicotin, vẻ mặt ông có chút bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn A Ngư: "Cửa hàng của mấy đứa thế nào rồi?"
Sau khi lên thành phố một chuyến, lòng ông như chết đi một lần nữa, lần này còn hoàn toàn mất hết hy vọng. Bọn họ còn phải sống tiếp, không thể vì một đứa không có lương tâm mà bỏ cả nhà được.
Cha Diệp không nhắc một câu về chuyện ở trên thành phố, A Ngư cũng không chọc vào vết thương của ông: “Con và chị dâu thấy một cửa hàng và một ngôi nhà trệt rất tốt, địa điểm, môi trường, giá cả đều khá hợp lý, cha có muốn dành thời gian đi xem một chút không?"
Cha Diệp cố gắng mạnh mẽ một cách miễn cưỡng: “Vậy chúng ta đi xem một chút đi.” Việc lớn như vậy, không tận mắt nhìn thấy, ông cũng không yên tâm.