Kiếp này, cô ta nhất định có thể sống theo ý mình, để bù đắp hối hận của kiếm trước, cô ta đã nghĩ kỹ rồi, đi đến Cảng Thành, cô ta sẽ mở một công ty chủ quản, cô ta biết mấy mươi đến trăm đại minh tinh tương lại, những thiên vương thiên hậu ảnh đế ảnh hậu ca thần ca vương kia hiện tại đang vô danh không ai biết đến, cô ta còn biết những bộ phim điện ảnh truyền hình nào sẽ nổi tiếng, chỉ dựa vào những ký ức này, cô ta sẽ có thể tạo nên thiên hạ ở Cảng Thành.
Cái tên khốn Lý Tổng này, chiếm tiện nghi của cô ta, lại không đồng ý đưa cô ta đến Cảng Thành, muốn nuôi cô ta trong nước thay hắn ta thiết kế quần áo, làm mộng xuân thu của hắn ta. Hắn ta không muốn giúp, cô ta sẽ tìm người khác, người sống còn có thể bị nước tiểu ngạt chết sao.
Nhân lúc tên khốn này quay về Cảng Thành, cô ta tìm người giúp đỡ đến Bành Thành. Cô ta biết vào những năm 80 có rất nhiều phú hào Cảng Thành đến đại lục phát triển kinh doanh, Bành Thành là nơi bọn họ nhất định phải đi qua. Cảng Thành lúc này thường không xem trọng thị trường nội địa, nhưng chỉ vài năm sau bọn họ đã hối hận. Thị trường nội địa lớn hớn tưởng tượng của bọn họ, nhóm doanh nhân Cảng Thành chớp thời cơ sớm nhất chiếm chứ thiên thời địa lợi nhân hòa, kiếm được đầy bồn đầy chậu, người phía sau dù muốn chia một ly, lại mất đi tiên cơ đành lực bất tòng tâm, thế là bị vứt lại sau lưng, khoảng cách càng kéo càng lớn.
Cô ta muốn thử kiếm vận may, xem có thể tìm một chỗ dựa ở chỗ này hay không, mượn cợ hội đến Cảng Thành. Trong quán rượu tốt nhất Bành Thành đợi nửa tháng, thật sự khiến cô ta xảo ngộ được một con cá lớn trên thương trường tương lai, đối phương hiện tại vẫn chỉ là một người trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi. Nhưng vì lòng phòng bị của tên này quá mạnh, sau vài lần tiếp cận thất bại, cô ta chỉ có thể rút lui tiến hành kế hoạch thứ hai, trước tiên tiếp cận em trai Lý Bang Hoa của hắn, tên công tử bột nổi tiếng trên khắp mặt báo.
“Người đó, người đó!” Trong lúc vô tình Chu Cần phát hiện được Diệp Hinh Ngọc dung mạo tinh tế khí chất đẹp đẽ trong sàn nhảy, nhất thời không dám nhận, nghi ngờ bản thân nhận nhầm, nhưng sau khi nhìn kỹ mấy lần, càng nhìn càng giống, tuy rằng nàng vè Diệp Hinh Ngọc không quen, nhưng cô ấy rất quen thuộc Diệp Phức Ngọc kinh ngạc nhìn về phía A Ngư.
Thiệu Dương kín kẽ nhìn A Ngư một cái, lại nhìn Diệp Hinh Ngọc gợi cảm quyến rũ trong đám người, thực ra hắn sớm đã phát hiện ra. Hôm đó từng nghe mấy thím nhắc đến một lần ở Diệp gia, hình như chị gái cô gả cho một quân nhân, nhưng tình hình trước mắt?
Thuận theo ánh mắt của Chu Cần, những người khác cũng nhìn thấy Diệp Hinh Ngọc xinh đẹp rạng rỡ và thanh niên ngơ ngẩn mê mẩn, biểu cảm nhất thời trở nên vô cùng cổ quái, không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía A Ngư.
A Ngư nhún vai không cho là vậy: “Chị ấy cãi vã với gia đình, cho nên chị ấy thế nào tôi cũng không quan tâm.”
Chuyện Diệp Hinh Ngọc hại người vào ngày thi đại học, Chu Cần và Tề Như Châu đều được nghe nói đến, hôm đó trong quán trọ có không ít thí sinh của trường bọn họ, Diệp Phức Ngọc lại là người nổi tiếng toàn trường, vừa thi xong chuyện riêng đã truyền ra.
Chu Cần vội nói: “Ở đây ồn quá, tôi váng đầu luôn rồi, hay là chúng ta ra ngoài đi.”
“Tôi cũng khó chịu.” Thiệu Dương phụ họa, còn vỗ vỗ trán như nhớ ra chuyện gì đó.
A Ngư mỉm cười nhắc chân đi vào bên trong: “Đến cũng đến rồi, tốt xấu gì ngồi một chút rồi đi, đã mua vé vào cửa rồi mà.” Cũng không phải công làm chuyện hổ thẹn, sao cô phải né tránh.
Mấy người bọn họ nhìn nhau.
Thiệu Dương xoay đầu, nhấc chân đi theo: “Đúng vậy, đã mua vé rồi một đống tiền lận đó.” Chị gái nhỏ lợi hại thật đấy, đám người ngoài bọn họ cũng cảm thấy ngượng ngùng rồi, cô lại không có chút biểu cảm gượng gạo nào.
Tần Khải Hoàn trợn trắng mắt, thầm mắt một tiếng chân chó.
Diệp Hinh Ngọc đầm đìa mồ hôi đi khỏi sàn nhảy, Lý Bang Hoa ân cần bảo vệ cô ta, tránh việc cô ta bị những nam nhân không có ý tốt khác chiếm tiện nghi.
Trong bóng đám người Thiệu Dương vẫn luôn chú ý đến Diệp Hinh Ngọc nhìn thấy cô ta đi về phía chỗ ngồi bên cạnh mình, trong đầu hiện ra bốn chữ “oan gia ngõ hẹp”
Diệp Hinh Ngọc nói cười với Lý Bang hoa trợn mắt, nụ cười nhất thời cứng đờ, kinh ngạc bất đinh trừng mắt nhìn A Ngư cách đó không xa: “Sao cô lại ở đây?” Vừa hay lúc này nhìn thấy Thiệu Dương ngồi bên cạnh A Ngư, đồng tử cô ta kịch liệt co rút, sao bọn họ lại ở đây hết vậy chứ?