Cha Diệp gần như không đứng vững, nước mắt không khống chế được mà trào ra, súc sinh, súc sinh!
A Ngư đỡ cha Diệp đang mềm nhũn hai chân, cha Diệp nắm lấy cánh tay của cô, nhất thời mừng rỡ: “May mà con không sao, may mà con không sao!” Nếu nha đầu chết tiệt kia thực hiện được, thì con gái út coi như xong đời. Cha Diệp cảm thấy buồn bã, ông không hi vọng cô ta có thể chăm sóc gia đình, nhưng sao có thể hết lần này đến lần khác hại gia đình như vậy, càng ngày càng quá đáng, rốt cuộc tim của cô ta có màu gì?
A Ngư kéo khóe miệng.
“Công an nói sao, con bé, chuyện này, có phải con bé phải ngồi tù hay không?” Khóe miệng cha Diệp trần đầy chua xót.
A Ngư: “Cái này thì phải ra tòa mới biết.”
Cha Diệp lau nước mắt, run rẩy gật đầu.
“Con bé ở đâu, mẹ muốn gặp con bé, mẹ muốn hỏi con bé, sao con bé có thể làm được chuyện này!” Mẹ Diệp nắm lấy cánh tay con trai lớn, hai mắt trừng thẳng, giọng nói dồn dập.
A Ngư: “Chị ấy đang ở trại tạm giam, trước mắt ngoại trừ luật sư thì ai cũng không thể gặp chị ấy. Sau khi tuyên án, chị ấy mới có thể gặp người nhà.
Bây giờ thì luật sư vẫn là một từ mới mẻ, nhưng người nhà họ Diệp đều biết, bởi vì A Ngư đã báo cáo với bộ phận pháp luật, cho nên ít nhiều bọn họ cũng biết một chút, cũng giống như các trạng sư ở cổ đại giúp mọi người kiện tụng.
Mẹ Diệp ngơ ngác: “Con bé có luật sư không?”
A Ngư cụp mắt xuống: “Không có.” Cô còn hy vọng rằng Diệp Hinh Ngọc mời không được.
Khóe miệng mẹ Diệp nhếch lên.
Cha Diệp trừng mắt nhìn mẹ Diệp một cái: “Về khách sạn trước đi, về khách sạn trước đi.”
Đoàn người lại bắt xe đến khách sạn A Ngư ở, A Ngư đã đặt phòng cho bọn họ rồi.
Cha Diệp tìm cớ đuổi A Ngư ra ngoài, bực bội nhìn mẹ Diệp rơi nước mắt: “Khóc cái gì mà khóc, đó đều là con bé tự làm tự chịu, vậy mà con bé lại độc ác như vậy, đúng là không có lương tâm, có bị xử bắn thì cũng đáng. Tôi nói với bà, đừng nói gì với Muội Nhi, chọc vào tim con bé. Súc sinh kia muốn hại chết Muội Nhi, nếu bà nói thay nha đầu chết tiệt kia, bà nghĩ Muội Nhi sẽ cảm thấy như thế nào?”
Con gái lớn gặp phải kết cục này, nói không lo lắng đau buồn là giả, nhưng con gái út mới là người chịu thiệt thòi nhiều nhất, đây đâu phải là mâu thuẫn nhỏ, đây là muốn ép chết người.
Lúc trước con gái út nói rằng một ngày nào đó con gái lớn có thể sẽ dùng thuốc chuột hại con bé, thật ra trong lòng ông cũng không tin lắm, dù sao cũng là chị em ruột thịt, sao có thể đến một bước cô chết tôi sống chứ. Nhưng bây giờ, khuôn mặt già nua của cha Diệp đau đớn, con gái lớn thật sự muốn gi ết chết con gái út, còn độc ác hơn là trực tiếp giết người.
Gan của mẹ Diệp như đứt từng khúc, khóc không thành tiếng.
A Ngư mỉm cười với đôi tai sắc bén, rốt cuộc có phải là miếng thịt rơi từ trên người xuống không, nếu đổi lại là Diệp Phức Ngọc, có lẽ cha Diệp mẹ Diệp cũng sẽ đau buồn như thế. Chỉ cần bọn họ không yêu cầu cô, nạn nhân trong chuyện này tha thứ cho Diệp Hinh Ngọc để giảm nhẹ tội, thì bọn họ có đau lòng như thế nào, cô đều có thể hiểu được.
Thiệu Dương đi ra từ phòng bên cạnh, nhìn A Ngư.
Diệp Hoằng Dương giật mình, anh ấy còn nhận cậu thanh niên này.
A Ngư giới thiệu họ với nhau: “Trong thời gian này cậu ấy đã giúp đỡ em rất nhiều.”
Cha Diệp đang mở cửa vô tình nghe được câu này, vội vàng cảm ơn.
Thiệu Dương run sợ nói: “Là chuyện nên làm.”
Cứ như vậy, người nhà họ Diệp ở trong khách sạn, chờ tin tức từ bên kia, trong thời gian này có đủ loại lo lắng, buồn phiền. Thỉnh thoảng cha Diệp và mẹ Diệp có đến đồn cảnh sát và trại tạm giam để hỏi, cũng không gọi cho A Ngư, cũng chú ý không nhắc tới Diệp Hinh Ngọc trước mặt cô.
Họ tham khảo ý kiếm của luật sư, luật sư đề nghị bọn họ nên khuyên A Ngư tha thứ cho Diệp Hinh Ngọc và cố gắng giảm hình phạt.
Cha Diệp hút thuốc cả đêm, mẹ Diệp cũng khóc cạn nước mắt.