Trong khi nói chuyện, A Ngư hỏi: "Chị còn nhớ Ngũ Hưng Quốc không?"
Diệp Hinh Ngữ sửng sốt, theo không kịp tiết tấu của cô, theo bản năng hỏi: "Làm sao vậy?"
A Ngư dường như tùy ý hỏi: "Các người trước đây quen biết? Ngày đó ở trên tòa, tôi thấy bộ dáng của chị nhìn anh ta rất kinh ngạc."
Diệp Hinh Ngọc không biết tình huống gì, cũng cảm thấy đây không phải là vấn đề trọng yếu, bèn nói, "Trước đây từng gặp mấy lần."
A Ngư gật đầu: "Không nghĩ đến anh ta lại là người trong huyện chúng ta, còn là đồng hương. Trước đây tôi nghe cảnh sát thụ lý vụ án vô tình nhắc đến, người này đã từng mấy lần đến đồn cảnh sát vì đánh bạn gái trọng thương."
Diệp Hinh Ngọc đoán không ra đây là tình huống gì, không đầu không đuôi đề cập đến người ngoài làm gì, nhưng có việc cầu người, chỉ có thể kiên nhẫn ồ một tiếng.
A Ngư nhìn Diệp Hinh Ngọc không chút kinh ngạc, "Chị sớm đã biết anh ta thích đánh phụ nữ?"
Diệp Hinh Ngọc không nghi ngờ có anh ta, tâm tư đều đang nghĩ làm thế nào để cầu xin sự tha thứ, trả lời không suy nghĩ nhiều, "Trước đây từng nghe người khác nói."
A Ngư mỉm cười, biết thì tốt. Bạn gái gì đó đều là cô bịa ra, nhưng phản ứng của Diệp Hinh Ngọc là thật. Cô ta đã sớm biết những tật xấu của Ngũ Hưng Quốc, nhưng vẫn cố tình làm mối cho Diệp Phức Ngọc và Ngũ Hưng Quốc. Còn những vụ kiện cáo khác, chẳng hạn như năm đó cô ta có phải cố ý để người nhà họ Ngũ cướp đứa trẻ đi hay không, không có cách nào xác minh, nên đều tính hết lên đầu Diệp Hinh Ngọc đi.
Gặp lại ‘Diệp Phức Ngọc’, cô cũng có thể giải thích.
Diệp Hinh Ngọc cảm thấy ớn lạnh trong lòng, cảm thấy nụ cười của cô thật đáng sợ, ngạc nhiên khi thấy A Ngư quay người lại, ngạc nhiên nghi ngờ không chắc chắn: "Mày đi đâu?"
A Ngư đi đến cửa, quay mặt về phía Diệp Phức Ngọc đang nóng lòng sốt ruột vui mừng cười: "Diệp Hinh Ngọc, chị chết rồi, tôi sẽ an lòng."
Diệp Hinh Ngọc dường như không dám tin vào tai mình, không biết biểu cảm trên mặt là kinh ngạc hay sợ hãi, tiếp xúc với đôi mắt cười mừng rỡ của A Ngư, cô ta rùng mình thật mạnh.
A Ngư cười nhẹ, sải bước rời đi.
"Ý của mày là gì, mày quay lại, nói rõ ràng cho tao." Diệp Hinh Ngọc nắm lấy song sắt gào thét, không nên như vậy, Diệp Phức Ngọc không phải muốn tha thứ cho mình sao, nếu không cô nói mấy lời này là có ý gì, chơi mình? Cho cô ta một chút hy vọng, lại tự tay dập tắt, nhìn cô ta càng thêm tuyệt vọng.
"Mày chơi tao, Diệp Phức Ngọc, mày là con khốn, mày chơi tao." Diệp Hinh Ngọc tự cho rằng là thật nổi trận lôi đình, hận không thể lao ra cắn chết A Ngư.
Quản ngục: "Yên tĩnh, 3289, 3289, yên tĩnh."
Diệp Hinh Ngọc phẫn nộ điên cuồng nhắm mặt làm ngơ, hai tay nắm chặt song sắt nổi gân xanh, khóe mắt cơ hồ muốn xé toạc ra: “Diệp Phức Ngọc, Diệp Phức Ngọc, mày là con khốn, tao nguyền rủa mày chết không yên, cho dù tao làm ma cũng sẽ không bỏ qua cho mày!"
A Ngư chế diễu, được đấy, cô sẽ đợi, nếu Diệp Hinh Ngọc có phúc khí thành ác quỷ như vậy, cô sẽ đánh cô ta đến hồn bay phách lạc, vĩnh viễn không siêu sinh, cũng có thể tích công đức, chân muỗi dù nhỏ nhưng cũng là thịt.
...
Khi A Ngư ngồi trong phòng học có cửa sổ sáng sủa sạch sẽ ở Đại học Bắc Kinh nghe giảng, ngày thi hành án của Diệp Hinh Ngọc ở phiên tòa thứ hai vẫn giữ nguyên cũng đã đến. Trước khi bị giải đến pháp trường để xử bắn, tội phạm tử hình trước tiên phải diễu hành thị chúng, để kinh sợ mọi người phải tuân thủ luật pháp, đây cũng là chính sách độc nhất của thời kỳ nghiêm đánh.
Những người ven đường chỉ chỉ trỏ trỏ vào tấm biển ghi tội danh treo ở trước ngực đám người Diệp Hinh Ngọc, thì thầm với nhau, xì xào bàn tán.
Sắc mặt Diệp Hinh Ngọc thảm bại tuyệt vọng, ánh mắt tán loạn, cô ta sắp bị xử bắn rồi, sao cô ta lại rơi vào kết cục như vậy! Cô ta không nên có bộ dạng như vậy! Cô ta được trọng sinh, cô ta là người may mắn được ông trời chiếu cố, cô ta cần phải tận tay báo thù tất cả những kẻ khốn đã đối xử tệ bạc với cô ta ở đời trước, sau đó trở thành người thắng cuộc dưới sự ghen ghét đố kị và thù hận của họ.
Sao cô ta có thể bị xử bắn, cô ta đã trọng sinh, cô ta đã trọng sinh, tại sao họ không tin, tại sao họ không tin cô ta.
Sau khi kháng án thất bại, Diệp Hinh Ngọc gào thét bản thân đã được trọng sinh, cô ta không thể chết, chết rồi sẽ là tổn thất của họ. Cô ta biết những sự kiện lớn trong hai mươi năm tới, chỉ sợ người khác không tin, cô ta đã nói rất nhiều chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, những ai là đại minh tinh, người nào là ông chủ lớn, khủng hoảng tài chính Châu Á...
Nhưng tất cả các cảnh ngục đều coi lời nói của Diệp Hinh Ngọc như một trò đùa, trước đây có một tử tù nói bản thân là cháu trai của nguyên soái, còn có người thái quá hơn nói rằng bản thân là Tần Thủy Hoàng chuyển thế, tiên nhân hạ phàm lịch kiếp đều có…. Có mấy đại tiên nhìn thấu thiên cơ biết trước tương lai. Cái chết đang cận kề, một số người lời gì cũng dám nói ra ngoài, quả thực sỉ nhục chỉ số thông minh của người khác.
Ngay cả cha Diệp mẹ Diệp cũng không tin, cô con gái lớn miệng đầy những lời dối trá không có một câu nào là thật. hiện tại càng ngày càng thái quá, lại có thể nói bản thân đã trọng sinh, còn lôi Cát Ích Dân vào.
Cát Ích Dân trong đám đông nhìn thẳng vào Diệp Hinh Ngọc mặt mày xám ngoét, mím môi khô khốc.
Hắn vốn định rời khỏi Bằng Thành, thật không ngờ Diệp Hinh Ngọc lại hành động nhanh như vậy, đã tìm người chặn hắn ở trạm xe, hắn đành phải trốn, nào ngờ hôm đó ra ngoài tìm thức ăn, đúng lúc thấy Diệp Hinh Ngọc bị cảnh sát bắt đi. Sau khi hỏi thăm người qua đường, mới biết Diệp Hinh Ngọc dám hợp tác với tội phạm bị truy nã để bắt cóc Diệp Phức Ngọc, dựa trên sự hiểu biết của hắn về Diệp Hinh Ngọc, nếu Diệp Hinh Ngọc thành công, Diệp Phức Ngọc sẽ lành ít dữ nhiều. Người phụ nữ Diệp Hinh Ngọc này lòng dạ rắn rết, cực kỳ độc ác. Ông trời có mắt, để cô ta đá trúng tấm sắt, bị đưa ra trước công lý, bản thân cũng không cần giống như con chuột trốn chui trốn lủi ở trong cốn rãnh.