A Ngư chào các đồng nghiệp của mình rồi rời khỏi văn phòng, sau khi tốt nghiệp vào tháng sáu năm nay, cô chính thức gia nhập văn phòng công tố viên.
Nói đến còn có một phen trắc trở, bởi vì chị gái sinh đôi Diệp Hinh Ngọc bị kết án tử hình, A Ngư suýt nữa không qua được cửa ải chính trị này. Sau đó xét đến thành tích xuất sắc của cô từ trước đến nay, cộng thêm sự giúp đỡ của thầy giáo, mà Diệp Hinh Ngọc bị kết án cũng không tính là huyết thống có ảnh hưởng lớn đến cô, đây vốn là một điều khoản linh hoạt, không có định nghĩa rõ ràng, cuối cùng cô cũng được vào viện kiểm sát.
A Ngư có vào được viện kiểm sát hay không không quan trọng, tốt nhất là cô có thể vào được hệ thống pháp luật công tố, không vào được cô sẽ đi làm luật sư, còn có thể tự do hơn một chút. Sau rất nhiều thế giới, cô chưa bao giờ tham gia vào lĩnh vực pháp luật, cô cũng rất vui khi được tiếp xúc với những lĩnh vực mới này.
"Tiểu Diệp tan tầm rồi sao." Ở hành lang gặp được chị đồng nghiệp vui vẻ chào hỏi, trêu chọc: "Hôm nay em đi đâu thế, đối tượng của em cổ hủ quá”.
A Ngư mỉm cười chào hỏi, không có giải thích, nghiêm túc mà nói đó còn không phải là đối tượng của cô.
Trang phục chỉnh tề đứng trong sảnh, Thiệu Dương mấy lần bình tĩnh nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trên cột đồng, nhưng luôn cảm thấy không hài lòng, màu cà vạt quá tối, cậu ấy cũng không biết hôm nay cô mặc trang phục gì, bộ này hợp hay không?
Thiệu Dương nhíu mày suy nghĩ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, phối hợp với một thân âu phục, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, người đi qua đại sảnh theo bản năng nhìn lại vài lần.
Nhìn A Ngư đến gần, trên mặt Thiệu Dương lập tức lộ ra nụ cười xán lạn, sự lạnh lùng nghiêm túc vừa rồi không còn sót lại chút gì, sải bước nghênh đón.
A Ngư cười hỏi: "Cậu đến khi nào vậy?"
"Tôi vừa mới tới." Đã đợi nửa tiếng đồng hồ, Thiệu Dương thuần thục nói dối, nhìn đồng hồ đeo tay: "Hiện tại mới hơn năm giờ, còn hai tiếng nữa là buổi hòa nhạc bắt đầu, chúng ta đi ăn cơm trước?"
Lúc nói chuyện, khóe miệng Thiệu Dương không khống chế được vểnh lên, dàn nhạc giao hưởng nổi tiếng thế giới đến Bắc Kinh biểu diễn, vừa vặn là ngày sinh nhật của mình, cậu ấy vội vàng mua hai vé, ôm tâm tình thấp thỏm hẹn người, còn hẹn được rồi!
A Ngư đáp một tiếng.
Thiệu Dương lại hỏi: "Chị muốn ăn món gì?"
A Ngư nhìn Thiệu Dương.
Thiệu Dương đang đi bên cạnh cô lập tức thẳng lưng, khiến lưng vốn đã thẳng lại càng thêm thẳng.
Đáy mắt A Ngư hiện lên ý cười: "Đi ăn đồ tây đi, hợp với hoàn cảnh."
Thiệu Dương gật đầu: "Gần phòng hòa nhạc vừa vặn có một nhà hàng Tây mới mở, nghe nói không tệ."
A Ngư: "Vậy thì đến nhà hàng này."
Trong lúc nói chuyện liền đến trước xe của Thiệu Dương, Thiệu Dương ân cần mở cửa ghế lái phụ, che cho A Ngư ngồi vào.
Sau khi đóng cửa, Thiệu Dương xoa xoa đầu ngón tay, hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi khi đụng phải tóc cô, rất mềm.
Nụ cười Thiệu Dương gợn sóng, lăn tăn, bất giác bắt gặp ánh mắt của A Ngư qua tấm kính. Mặt Thiệu Dương đỏ lên, trong lòng chột dạ, vội vàng vòng trở lại ghế lái.
Ở nơi cậu ấy không thấy, A Ngư không nhịn được cười.
Trò chuyện suốt đường đến nhà hàng, tim Thiệu Dương đập loạn xạ, hôm nay là một ngày đặc biệt, không phải là vì sinh nhật cậu ấy mà là ngày cậu ấy quyết định tỏ tình, sống hay chết đều phụ thuộc vào ngày này. Nếu không thổ lộ, cậu ấy cảm thấy mình không phải bị nghẹn chết chính là biến thái.
Được bồi bàn hướng dẫn, A Ngư và Thiệu Dương ngồi vào chỗ của mình, khách hàng trong quán không nhiều nhưng cũng không ít, phần lớn là các cặp tình nhân đang thì thầm, ánh đèn nhu hòa, không khí kiều diễm.
Thiệu Dương nhìn A Ngư một cái, không yên lòng gắp cơm, trong đầu mô phỏng tình hình, đem lời chuẩn bị nói ra cân nhắc hết lần này đến lần khác.
A Ngư liếc mắt nhìn cậu ấy một cái, có lòng tốt cho cậu ấy bậc thang: "Hôm nay cậu làm sao vậy, giống như là có tâm sự."