Từ trước đến giờ, Tiêu Nhã Quân cũng cảm thấy mình mắc nợ tỷ đệ Chu gia, cho nên đối xử tử tế hết mức có thể với họ, nhưng những lời này của Chu Chiêu Đệ lại vô cùng cay nghiệt.
Tiêu Nhã Quân đau lòng bật khóc: “Ta sai rồi, ta sai rồi, chính tay ta dẫn sói vào nhà. Báo ứng, đều là báo ứng!”
Nước mắt lưng tròng, nàng ấy nhìn thấy vài bóng dáng quen thuộc.
Tiếng khóc đột nhiên ngừng lại, Tiêu Nhã Quân khẽ mở miệng, ngơ ngác nhìn Tiêu lão phu nhân, Du thị và A Ngư đang bước nhanh tới.
“Tổ… mẫu…”
Khóe miệng Tiêu Nhã Quân run rẩy, dần dần cả người cũng run lên.
Tiêu lão phu nhân kiên định nhìn vào Tiêu Nhã Quân, nắm chặt chiếc gậy trong tay, nhưng thần sắc và giọng nói lại rất bình tĩnh: “Quân Nhi, tổ mẫu chỉ hỏi con một câu, con tự nguyện đi cùng Cung Vương hay là bị ép buộc?”
A Ngư nhếch khóe miệng giễu cợt, đã đến mức này rồi, Tiêu lão phu nhân vẫn còn ôm lấy tia hi vọng cuối cùng dành cho Tiêu Nhã Quân.
Tiêu Nhã Quân sắc mặt đỏ bừng, miệng đóng rồi mở rồi lại đóng lại, lặp đi lặp lại mấy lần, nàng ấy loạng choạng quỳ rạp xuống đất, khóc thảm thiết: “Tổ mẫu, xin lỗi, xin lỗi.”
Cuối cùng cũng không thể tiếp tục lừa mình rối người, cả người Tiêu lão phu nhân run rẩy, được Như Ý nâng đỡ mới có thể ổn định người.
Kim Ngô Vệ biết điều di chuyển ba chiếc ghế thái sư đến.
Tiêu lão phu nhân quá thất vọng, đột nhiên xông tới, cầm cây gậy lên đánh: “Sách của con đều đọc vào bụng chó hết rồi, ta dạy con như vậy sao, dạy con vì nam nhân mà giả chết, dạy con quan hệ bất chính với người khác sao.”
“Lão phu nhân, cô nương nhà ta cũng không có lựa chọn nào khác!”
Ngô Đồng muốn nhào tới để bảo vệ chủ tử, lại bị hai người của Kim Ngô Vệ một trái một phải giữ chặt bả vai.
“Tiện tì nhà ngươi, Quân Nhi hồ đồ, ngươi không khuyên ngăn, còn kiếm cớ giúp nó.”
Tiêu lão phu nhân cầm gậy đánh vào mặt Ngô Đồng, sắc mặt âm trầm: “Không còn lựa chọn nào khác, thật hay cho cái gọi là không còn lựa chọn nào khác, là Cung Vương đã kề dao vào cổ ép nó làm ngoại thất sao? Quân Nhi có nhà có đất có tiền có cửa tiệm, vậy mà lại cam lòng đi làm ngoại thất.”
Nghe xong, A Ngư vốn luôn không thích Tiêu lão phu nhân, bây giờ lại cảm thấy lão phu nhân thiên vị thì có thiên vị nhưng vẫn có điểm dừng.
Chữ ngoại thất từ trong miệng Tiêu lão phu nhân nói ra, rơi vào trên người Tiêu Nhã Quân chẳng khác gì đang lăng trì, Tiêu Nhã Quân đỏ mặt nức nở nói: “Xin lỗi tổ mẫu, thực xin lỗi tổ mẫu.”
“Đừng gọi ta là tổ mẫu, ta không phải tổ mẫu của con.” Tiêu lão phu nhân mệt mỏi được nha hoàn đỡ ngồi xuống ghế, khóc lóc thảm thiết:
“Ta không có một đứa cháu gái như con, làm sao ta có thể có một đứa cháu gái như con chứ, không biết xấu hổ, lòng lang dạ sói.”
Đầu Tiêu Nhã Quân nhất thời ong ong, giống như bị ai lấy búa đập vào đầu, ba hồn sáu phách đều chấn động bất an.
Tiêu lão phu nhân rưng rưng nước mắt: “Lúc con giả chết có từng nghĩ tới ta không, có nghĩ tới ta sẽ đau buồn như thế nào không, ta đã hơn sáu mươi rồi, không cẩn thận một chút thôi cũng có thể xuống dưới suối vàng, con có từng nghĩ tới không?”
Tiêu Nhã Quân bả vai run lên dữ dội, đến việc ngẩng đầu lên cũng không dám, chỉ có thể òa khóc nức nở.
“Ở trong mắt con, sự sống chết của ta là gì, còn không quan trọng bằng một nam nhân.”
Tiêu lão phu nhân oán hận vỗ vỗ vào tay vịn.
“Không phải, không phải thế, tổ mẫu.”
Tiêu Nhã Quân vừa khóc vừa biện hộ, nàng ấy vốn muốn âm thầm báo tin cho tổ mẫu, nhưng vương gia lại sợ tin tức lọt ra ngoài, vương gia đã nói sức khỏe của tổ mẫu rất tốt.
Tiêu lão phu nhân hai mắt đẫm lệ: “Hắn ta nói ta không sao, con cũng coi như ta không có chuyện gì. Vậy ta nói cho con biết, ta vì con mà bị bệnh hơn một năm rồi, hiện tại sức khỏe của ta không còn tốt như trước, chỉ sợ không sống được mấy năm nữa. Vì cái chết giả của con, ta còn trách móc cả con trai, con dâu và cháu gái của ta, ta cho rằng bọn họ đã ép con phải chết, ta đối xử không tốt với họ. Con có nghĩ tới những việc này không? Con chưa bao giờ nghĩ tới. Lúc ta nằm trên giường bệnh đau buồn vì con, con và Cung Vương chung sống với nhau, còn sinh ra một đứa con trai. À, con còn mang theo cả tỷ đệ của mình nữa, cả nhà đoàn tụ, trải qua những ngày tháng hạnh phúc sung sướng, làm sao con có thể nghĩ đến ta, một lão thái bà sắp chết chứ.”
Từng chữ đâm thấu tim gan, Tiêu Nhã Quân há miệng muốn nói gì đó, nhưng miệng như bị một cục bông chặn lại, không nói được lời nào.
Tiêu lão phu nhân cười một cách lạnh lùng: “Sao con có thể vô cảm lạnh lùng như vậy.”
Tiêu Nhã Quân không chịu nổi những lời chỉ trách như vậy, khóc đến sắp hết hơi.
“Không nhắc đến chuyện con giả chết, tỷ đệ Chu gia đã đối xử với Nhã Du như thế nào con cũng không phải không biết, con cũng từng nói con có lỗi với Nhã Du, nói con nợ Nhã Du. Nhưng con đã làm gì, con lén lút đón người đến, lại nuôi dưỡng bọn họ, cho bọn họ ăn sung mặc sướng, khi con làm như vậy, con có nghĩ đến Nhã Du không? Con đặt Tiêu gia chúng ta ở đâu!”
Tiêu lão phu nhân không thích A Ngư, lại càng không thích người Chu gia đê tiện hà khắc. Người Chu gia là kẻ thù của Tiêu gia bọn họ, bà ta luôn cho rằng Tiêu Nhã Quân cũng là một phần tử của Tiêu gia, nhưng hóa ra bà ta đã sai, trong xương cốt của Tiêu Nhã Quân chảy dòng máu của Chu gia. Trong mắt nàng ấy, người Chu gia quan trọng hơn người của Tiêu gia nhiều.