Đột nhiên, một người nam nhân đẩy cửa tiến vào khuôn viên, cánh tay trái của hắn ta giống như bị gãy: “Tiểu Bảo, xem xem phụ thân đã mua cho con thứ gì này?”
“Kẹo hoa quế, kẹo hoa quế!” Cậu bé mũm mĩm kích động kêu lên một tiếng, ôm lấy và leo lên chân người nam nhân.
Một cô bé khác lớn hơn một chút làm nũng: “Phụ thân, con cũng muốn ăn kẹo.”
“Tiểu Bảo, cho tỷ con ăn một miếng đi. Chiêu Đệ, con là tỷ tỷ phải nhường đệ đệ, chỉ có thể ăn một miếng thôi, còn lại đều là của đệ đệ.”
Cô bé đang xách thùng nước liếm liếm môi, nuốt nước bọt, dáng vẻ rất muốn ngoảnh mặt đi nhưng lại không nỡ.
Cô bé lớn hơn cầm kẹo cố tình liếm liếm chiếc kẹo hoa quế thơm ngọt và nở một nụ cười hạnh phúc khoe khoang hướng về phía cô bé nhỏ kia.
“Ngươi đứng ở đó làm cái gì? Còn không mau làm việc đi!” Nam nhân thay đổi thái độ ôn hòa khi nãy, đổi thành tiếng mắng chửi.
Nỗi sợ hãi thoáng qua trên gương mặt cô bé nhỏ, cô bé lập tức quay lại, hoảng sợ giẫm phải viên đá nhỏ rồi cùng với chiếc thùng nước ngã xuống ruộng rau, người ướt sũng.
Khuôn mặt gầy gò trũng sâu trở nên tái nhợt, cô bé vội vàng đứng dậy, kinh hãi nhìn bắp cải bị dập nát, lại theo bản năng quay nhìn khuôn mặt người nam nhân đột nhiên biến sắc.
“Có tưới nước thôi cũng làm không xong, ta nuôi ngươi làm cái gì!” Nam nhân sải bước đi tới, giơ tay tát hai cái:
“Khóc khóc khóc, đè nát rau, ngươi còn mặt mũi nào mà khóc!”
Cô bé cắn chặt môi để kìm nén tiếng khóc nhưng vẫn phát ra những âm thanh nho nhỏ.
Gã nam nhân tức giận túm lấy tóc đánh một trận, đẩy cô bé xuống đất chưa đủ, hắn ta còn giơ chiếc thùng gỗ ném qua: “Ngươi có gan thì khóc thêm một tiếng nữa đi”.
Cô bé nhỏ run rẩy liều mạng che miệng lại, nam nhân tiến lên dùng sức đá vào chân cô bé: “Đồ xui xẻo!”
Người nam nhân rời đi, một người nữ nhân từ trong bếp đi ra, đau lòng nhìn đống rau bị đè nát bét: “Ngươi cũng thật là, sao lại bất cẩn như vậy, khó trách sao phụ thân ngươi lại tức giận như vậy.”
Cô bé nhỏ nhìn sang bà ấy, sắc mặt tái nhợt tự đứng dậy.
“Không sao chứ, không sao thì nhặt lại rau hỏng, lát nữa nấu ăn.”
Nữ nhân nhìn sang cậu bé và cô bé đang đứng bên cạnh ăn kẹo:
“Sắp ăn cơm rồi, đừng có ăn kẹo, Chiêu Đệ không được cướp kẹo của đệ đệ con.”
Người nữ nhân lau lau tay và quay vào bếp.
Cô bé bẩn thỉu đứng tại chỗ, đôi mắt đen nhánh nhìn về cậu bé và cô bé ở hướng đối diện kia.
Trong miệng họ đang ngậm một viên kẹo, nở một nụ cười đắc ý khoe khoang về phía cô bé.
Cô bé quay người lại, nhặt từng chiếc lá rau, từng giọt nước mắt rơi trên lá.
“Mẫu thân, sao mẫu thân lại khóc rồi!”
Cậu bé lo lắng ngước mắt nhìn Tiêu Nhã Quân đang khóc như mưa trút.
Tiêu Nhã Quân như tỉnh mộng, ôm lấy con trai, khóc lóc thảm thiết: “Xin lỗi, xin lỗi.”