Thẩm Khắc Kỷ sao có thể không yêu nữ nhân như vậy, hắn ta yêu đến tận xương tủy, yêu đến mức không để bất kỳ một nữ nhân khác vào trong mắt, kể cả Tạ Uyển Dư.
Không so sánh thì không tổn thương, có so sánh thì Tạ Uyển Dư mới biết, Thẩm Khắc Kỷ chưa từng yêu nàng.
Dù vậy, Tạ Uyển Dư vẫn không nỡ bỏ đoạn tình cảm này, dưới sự thuyết phục của những người xung quanh, nàng miễn cưỡng đồng ý nạp Nguyễn Mộ Tình làm thiếp.
Nhưng Tạ Uyển Dư đồng ý, còn Nguyễn Mộ Tình thì không muốn làm thiếp. "Thà làm chính thê nhà nghèo còn hơn làm thiếp nhà giàu" là câu nói đầy khí phách của Nguyễn Mộ Tình. Nếu hành động và lời nói của nàng ta là một thì nàng ta có thể kiêu ngạo. Nhưng hoàn toàn ngược lại, nữ nhân này miệng nói một đằng lại làm một nẻo, nàng ta vẫn cứ âm thầm qua lại với Thẩm Khắc Kỷ, tương tự như nuôi ngoại thất.
Có thể chịu đựng nhưng không thể chịu nhục, Tạ Uyển Dư đã hoàn toàn mất hết hi vọng ở Thẩm Khắc Kỷ. Tính cách của nàng là yêu ai thì muốn họ sống, ghét ai thì mong họ chết. Khi nàng còn yêu Thẩm Khắc Kỷ, nàng cam tâm tình nguyện sống như một góa phụ cả đời, còn cõng trên lưng thay hắn ta nỗi oan không thể sinh con, trở thành nữ nhân ghen tuông nhất kinh thành. Thậm chí nàng còn sẵn sàng buông bỏ lòng tự tôn của mình, chấp nhận để Nguyễn Mộ Tình vào cửa, chỉ mong hắn ta có người nối dõi. Khi nàng không còn yêu Thẩm Khắc Kỷ nữa, nàng muốn giết chết đôi gian phu dâm phụ đó.
Cuối cùng, người duy nhất mất mạng lại là Tạ Uyển Dư. Tề Quốc Công Tạ Uy trấn thủ biên quan bị tố cáo thông đồng với địch bán nước, Tạ gia bị chém đầu cả nhà.
Nữ tử xuất giá không bị liên lụy, Tạ Uyển Dư chỉ bị tước danh hào thế tử phi, nữ nhi của quân bán nước không xứng làm dâu trong hoàng gia. Vinh Vương phủ niệm tình cũ, không đuổi nàng ra khỏi phủ, mà đưa nàng vào am ni cô nuôi dưỡng.
Người một nhà đã quen làm bộ làm tịch, một mặt lợi dụng Tạ Uyển Dư để có thanh danh nhân nghĩa, một mặt âm thầm bỏ thuốc để tiễn nàng lên đường. Chỉ khi Tạ Uyển Dư chết, Thẩm Khắc Kỷ mới có thể danh chính ngôn thuận cưới Nguyễn Mộ Tình.
Trong cơn tuyệt vọng, Tạ Uyển Dư đã đổi tất cả trang sức trên người lấy một bộ đồ màu đỏ, châm lửa tự thiêu. Truyền thuyết kể rằng nếu mặc đồ đỏ tự sát, sau khi chết sẽ hóa thành lệ quỷ.
Nhưng lệ quỷ làm sao có thể dễ dàng hình thành bằng cách như vậy, A Ngư lặng lẽ thở dài, may mà gặp được nàng, không chỉ oán khí không mất thì sẽ không thể đầu thai được, mà hồn phách còn có thể tan biết giữa trời đất.
Trời đã sáng, hai người thức dậy.
Vào ban ngày, Thẩm Khắc Kỷ lại trở thành trượng phu hoàn hảo với phong thái ung dung, nhẹ nhàng và ấm áp, hắn ta chu đáo gắp một bánh bao canh vào trong chén của A Ngư: "Ngươi nhớ cẩn thận nước canh."
A Ngư mỉm cười.
Ăn sáng xong, trong lúc Thẩm Khắc Kỷ súc miệng vô tình nhìn thấy vẫn còn một bánh bao canh đã nguội nằm trong chén của A Ngư. Từ trước đến này, khi mình gắp đồ ăn cho nàng, nàng luôn vui vẻ ăn hết, nhưng suy nghĩ này chỉ chợt vụt qua, Thẩm Khắc Kỷ cũng không nghĩ nhiều hay hỏi câu nào.
Chỉnh trang ổn thỏa, hai người đến Hà Hương uyển thỉnh an phu thê Vinh Vương. Vinh Vương là Vương Gia nhàn rỗi, chỉ có một chức vụ không thực quyền trong Tông nhân phủ, không cần phải vào triều. Mà phẩm cấp của Thẩm Khắc Kỷ còn thấp, cũng không có tư cách diện thánh, nên sáng sớm đều có thể nhìn thấy hai phụ tử trong phủ.
Vừa đến bên ngoài cửa đã nghe thấy tiếng cười giòn tan của đứa nhỏ, hồn nhiên và ngây thơ.
“Sáng hôm nay An Ca Nhi của chúng ta đã ăn cái gì?” Vinh Vương nhẹ giọng trêu chọc trưởng tôn An Ca, An Ca là trưởng tử của nhị phòng thứ xuất, vừa tròn ba tuổi, trắng tròn đáng yêu như đồng tử thiện tài bên cạnh Quan Âm Bồ Tát.
An Ca Nhi bập bẹ liên hồi, giọng nói còn vương mùi sữa chọc cho mọi người không nhịn được cười, nhưng ánh mắt của Vinh Vương Phi lại lóe lên một tia lạnh lùng.
Vinh Vương xoa bụng nhỏ của hắn: “Ngươi thật lợi hại nha, vậy mà ăn được nhiều như thế.” Khi nhìn thấy Thẩm Khắc Kỷ và A Ngư vào cửa, nụ cười trên mặt hắn trong nháy mắt đã nhạt đi mấy phần.
Mọi người nhìn thấy vậy đều không khỏi suy nghĩ.
Cả phủ ai cũng biết chuyện vì thế tử phi không sinh được mà thế tử lại sống chết không chịu nạp thiếp để khai chi tán diệp, Vinh Vương rất không hài lòng với phu thê đích trưởng tử.
Bọn họ hận không thể tách thế tử yêu sâu đậm và thế tử phi suốt ngày ghen tuông ra, như vậy mới có cơ hội nhét người vào bên cạnh con trai mình.
A Ngư hành lễ vạn phúc với phu thê Vinh Vương.
Vinh Vương chỉ khẽ gật đầu, còn Vinh Vương Phi lại nở một nụ cười yêu thương.
Những người khác đều tiến lên chào hỏi một lượt.
An Ca Nhi chắp tay bi bô nói: "Con chào bá phụ bá mẫu."
Thẩm Khắc Kỷ mỉm cười.
A Ngư cũng nở một nụ cười vô cùng thân thiện: "Hôm nay An Ca Nhi dậy sớm vậy?"
Tất cả mọi người đều sửng sốt, mọi ngày Tạ Uyển Dư đối với mấy đứa nhỏ vô cùng khách sáo, nhưng cũng không có thân thiết, mọi người đều cho rằng nàng không sinh được nên không thích mấy đứa nhỏ.
Hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?
Điều bất ngờ hơn nữa là An Ca Nhi lại chủ động chạy đến bên nàng.
A Ngư cười dịu dàng xoa đầu tiểu gia hỏa có khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo. Bọn họ đâu biết vì sợ Thẩm Khắc Kỷ suy nghĩ nhiều mà Tạ Uyển Dư không gần gũi với đứa nhỏ.
An Ca Nhi vui vẻ, hạnh phúc đến hai má đỏ bừng, mặc dù hắn cùng không biết tại sao lại vui như vậy, nhưng hắn thật sự rất vui, tíu tít đến nỗi không nói nên lời.