Cốc cốc..
Khi Dạ Tịch đang thất thần nhìn vào đồ thị nhấp nhô trên máy tính thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.
- Có chuyện gì sao? - Dạ Tịch mở cửa nhìn người giúp việc bên ngoài.
- Tiểu thư, lão gia muốn gặp cô.
- Người này rụt rè không dám ngẩng đầu nhìn cô.
Trước đây là do sợ cô gây sự, còn giờ là bóng ma tâm lí ngày trước để lại.
- Ừ, tôi đến ngay.
Dạ Tịch đóng cửa, thu dọn một chút rồi sang phòng cuối hành lang.
Lại nói, sau khi cô trêu chọc Đường gia chủ xong liền chính thức bị ông ta đuổi ra ngoài.
Cái này là thím Hà gọi điện báo cho cô chứ bản thân cô còn chưa kịp về tới nơi.
Đại lão sao có thể bị đuổi?
Vốn còn muốn ở lại thử sức chịu đựng của Đường gia chủ nhưng cô lại nhận được điện thoại Nhan gia bên này, ông ngoại Nhan tỉnh lại rồi, hiện tại rất muốn gặp cô.
Cô có thể làm thế nào? Chỉ có thể xách hành lí sang đây làm ổ chứ sao!
Nhưng xách hành lí sang thì hay rồi, ông ngoại Nhan uống thuốc xong mệt mỏi lại thiếp đi rồi.
Người Nhan gia kì thực rất yêu thương nguyên chủ, chỉ là cô ấy bỏ không được khúc mắc trong lòng, nếu không dựa vào trình độ bao che khuyết điểm của người Nhan gia, nguyên chủ cũng không thảm hại như thế.
Chỉ tiếc không có thuốc chữa hối hận.
Nguyên chủ đã chết, cô là cô, không phải Đường Dạ Tịch.
Vừa mở cửa phòng Dạ Tịch đã có cảm giác mình xuyên không.
Lần cuối cùng cô vào phòng nó vẫn được bày trí theo phong cách phương Đông cận đại, hiện tại trực tiếp bày trí lại thành phương Đông trung đại rồi.
Màn trướng phủ xuống bên giường, hương khí vấn vít.
Hoa văn chạm trổ trên bàn ghế, tủ gỗ cùng chiếc giường đều hết sức tinh xảo nhưng đã có dấu ấn của thời gian.
Nhan phu nhân ngồi ở cạnh giường bón từng thìa thuốc nhỏ cho ông ngoại Nhan.
Nhìn từ góc độ của cô sườn mặt Nhan phu nhân rất giống mẹ Đường, thậm chí cả cử chỉ và khí chất cũng tương đồng.
Mà không khí giữa ông ngoại Nhan và Nhan phu nhân cũng có điểm vi diệu.
Bà ấy…cũng là một người đáng thương.
- Ông ngoại.
Nhan phu nhân.
Dạ Tịch tiến lên phá vỡ bầu không khí kì quái giữa hai người.
- Tiểu Tịch…Lại đây… - Ông ngoại Nhan nhìn thấy cô thì hai mắt như phát sáng, vui vẻ vẫy tay.
Khí sắc so với lần trước đã tốt hơn rất nhiều.
Nhan phu nhân gật đầu với cô một cái rồi mang theo chén thuốc ra ngoài.
Trước khi cửa phòng đóng lại bà còn nhìn thấy Nhan lão gia thân mật kéo cô gái nhỏ ngồi xuống cạnh mình.
Thời gian dường như quay lại nhiều năm về trước, khi bà lần đầu nhìn thấy viên ngọc quý của Nhan gia.
Đó là một người phụ nữ rất đẹp, mỗi cử chỉ đều toát lên tư thái của tiểu thư quyền quý, tự nhiên mà không đi sự thanh lịch, giản dị mà không mất đi sự quý phái.
Đó là người phụ nữ đoan trang, dịu dàng mà người đàn ông nào cũng ao ước.
Đó là người phụ nữ cao quý mà người phụ nữ nào cũng ghen tị.
Người ấy như ánh trăng đêm rằm, trong sáng và vô khuyết, khiến người ta mải miết ngắm nhìn mà mê đắm lúc nào không hay.
Cũng từ giây phút ấy bà đã minh bạch cuộc sống sau này của mình sẽ ra sao.
Cuối cùng thì bà cũng hiểu tại sao người được chọn là mình, người thua kém quá nhiều với Nhan gia.
Nhưng biết làm sao đây? Bà đã sa ngã rồi.
Người ta nói không ai có thể cạnh tranh với người chết nhưng người ấy chưa chết nghĩa là bà còn cơ hội.
Dù cơ hội ấy mong manh như ngọn nến trước gió nhưng dù sao vẫn có đúng không?
Đã đi đến bước này sao có thể không tiến lên?
Dẫu phía trước là vực sâu vạn trượng thì có sao? Dẫu tan xương nát thịt cũng chẳng sao.
Ít nhất bà còn từng cố gắng cho bản thân mình.
Không oán, không hối.
Chờ cửa phòng hoàn toàn khép lại và tiếng bước chân xa dần, ông ngoại Nhan mới ngồi thẳng người, hai tay buông Dạ Tịch ra mà buông xuống bên cạnh.
- Tiểu Tịch còn tốt sao?
Giọng ông khàn đặc, dường như đang kìm nén cái gì.
Da Tịch không bất ngờ trước câu hỏi đột ngột của ông ngoại Nhan, từ khi quyết định cứu ông ấy cô đã lường trước chuyện này.
Chỉ là cô không ngờ ông lại dùng cách thức hòa bình này nói chuyện với cô.
Ông ấy thế nhưng lại tin tưởng cô.
Cô không trực tiếp trả lời mà trầm lặng nhìn ông.
Cô ấy chết rồi.
- Nó…Nó…
Ông ngoại Nhan dù sao cũng chinh chiến trên thương trường không biết bao nhiêu năm rất nhanh đã nhìn ra câu trả lời.
Mặt ông cắt không còn một giọt máu, hơi thở nháy mắt dồn dập không kiềm chế được.
Dạ Tịch thấy vậy lập tức từ ngăn kéo hôm trước lấy ra bộ châm chuẩn bị giúp ông châm vài huyệt đạo thì bị ngăn cản.
Ông ngoại Nhan nắm chặt chiếc đồng hồ quả quýt đã vỡ mặt kính cố gắng bình ổn cảm xúc.
Ông đã nghĩ đến rất nhiều viễn cảnh, kể cả là viễn cảnh xấu nhất nhưng khi nó thực sự xảy ra ông vẫn không thể kìm chế được.
Đứa cháu gái duy nhất của ông.
Tiểu Tịch của ông…
- Nó…chết như thế nào? - Ông ngoại Nhan khó nhọc nói từng chữ.
Chết như thế nào?
Chết rất thảm.
Chết trong đau đớn và dày vò.
Chết với nội tâm vỡ vụn.
Chết không ai thay cô ấy nhặt xác.
- Đuối nước.
Là do bất cẩn.
Thiên ngôn vạn ngữ đến miệng lại biến thành một lời như thế.
- Bất cẩn? Là bất cẩn sao?
- Đúng vậy.
- Nó bị tên khốn Đường Trí Viễn đưa vào phòng của Nhị thiếu Cố gia sao có thể đuối nước được?
Ông ngoại Nhan đột ngột nói một câu ngoài dự đoán của Dạ Tịch khiến cô nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
- Cô nói thật đi, nó chết như thế nào?
Bi thương dâng lên kết thành tầng sương giăng kín hai mắt ông ngoại Nhan.
Ông lão mới ngoài 70 mà tóc đã bạc trắng, bàn tay già nua run run đưa lên che hai mắt hằn những nếp nhăn ép nước mắt vào trong.
Từng lời nói ra đều mang theo hơi thở lụi tàn.
Một lần nữa, cảm xúc đau xót của nguyên chủ lại cuộn lên, như muốn bóp nát trái tim đập chậm chạp trong lồng ngực Dạ Tịch.
Cô cảm thấy sinh mệnh lực đang bị xói mòn.
[ Kí chủ, không xong, sinh mệnh lực của cô giảm rất nhanh.
Cô có muốn hoàn thành một lần kéo ngược không?] Hệ thống không thể ngồi yên được nữa mà lên tiếng đề nghị.
Kéo ngược là một lần reset nhưng có chuyện ngày hôm nay sẽ vẫn xảy ra mà thôi.
Đau ngắn còn hơn đau dài.
Cho nên…
- Bộc phát bệnh tim.
Bốn chữ này vừa nói ra như đánh vỡ phòng tuyến cuối cùng của ông ngoại Nhan.
Nước mắt trong suốt không thể giữ nổi, từ kẽ ngón tay chảy xuống gò má xơ xác.
[ Kí chủ…] Sinh mệnh lực vẫn như cũ tuột dốc không phanh.
- Tại sao lại là bệnh tim? Tại sao lại là nó? Không thể buông tha cho chúng ta hay sao?
- Cô…
- Tôi không phải Đường Dạ Tịch, tôi là người được cô ấy ủy thác, Nhan lão gia tin hay không cũng không liên quan đến tôi.
- Dạ Tịch đột ngột đứng dậy quay lưng muốn ra ngoài.
- Cô…đừng làm mất mặt người Nhan gia.
Bàn tay mở cửa của Dạ Tịch khựng lại.
Cùng là một câu nhưng người nói khác nhau ý nghĩa lại không giống.
Đường gia chủ là mất mặt vì có một đứa con gái như cô còn lời này của Nhan lão gia là đại biểu ông ấy tin tưởng cô và chấp nhận cô.
Dù đó chỉ là lời nói một chiều từ phía cô.
Vậy nhưng ông ấy vẫn lựa chọn tin tưởng.
- Nhan lão gia yên tâm, xong việc tôi sẽ đi.
Sớm thôi.
Dạ Tịch quay lại cho ông ấy một cái nhìn chắc chắn.
- Là ông ngoại.
Diễn thì phải diễn cho tốt.
- Ông ngoại Nhan trịnh trọng nói ra từng từ.
Mặc cho thân thể quay cuồng giữa cuồng phong bão táp cô vẫn không thể không nhìn ông một cái thật sâu rồi quay người lại.
- Được…Ông ngoại.
Khi ông ngoại Nhan nghĩ cô sẽ cứ như vậy mà đi thì chợt nghe cô nói một câu như thế.
Cửa phòng lần nữa đóng lại, ông ngoại Nhan như hướng dương mất đi ánh sáng, xụi lơ, suy sụp.
Tại sao ông ấy lại lựa chọn tin tưởng cô ư?
Chỉ vì cô từng cứu ông ư?
Đó đúng là một nguyên nhân nhưng nó chỉ là tiền đề.
Nguyên nhân chính là…cô cũng mắc bệnh tim.
Dù khi nãy cô không biểu hiện ra ngoài nhưng người bị bệnh tim lâu năm như Nhan gia chủ sao lại không nhìn ra chút tiểu động tác đánh lạc hướng thân thể của cô.
Những lời cô nói dù không hẳn đều là thật nhưng việc làm của cô lại khiến ông tin tưởng cô sẽ không nguy hại đến người Nhan gia.
Bởi vì, nếu cô có mục đích khác không phải để ông chết vào đêm hôm đó rồi không cần thiết phải cứu sống ông để bại lộ bản thân.
Dù sao người có thể nhận ra cô không phải Đường Dạ Tịch cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay dù cô không diệt khẩu nhưng khi thiên thời, địa lợi, nhân hòa như thế sao lại không thuận nước đẩy thuyền?
Quan trọng hơn là…đồng hồ hỏng rồi.
Khi nhìn thấy đồng hồ vỡ mặt kính đặt trên ngực vị trí gần tim của ông, Nhan lão gia đã từng thấy chết lặng nhưng dường như có gì đó đã thay đổi.
Dường như bánh xe vận mệnh đã đổi chiều.
Dường như cô gái giống hệt cháu gái ông sẽ cứu rỗi được Nhan gia.
Dường như…
- ---------------
Xoạt...
Tại một phòng họp rộng lớn nào đó giấy tờ bị quăng tứ tung trên bàn thành một đống hỗn độn, bên trên là số liệu chồng chéo cùng dày đặc chữ.
Không khí trong phòng họp âm trầm đến cực điểm.
Áp suất quanh thân người ngồi vị trí chủ vị thấp càng thấp, hắn một mặt lạnh như băng nhìn xuống từng người.
Người bị hắn nhìn qua như rơi vào hầm băng, đầu chỉ hận không thể chôn luôn vào ngực.
- Nói, chuyện này là thế nào? - Cung Duật Hành mặt đen như đáy nồi nhìn chằm chằm đám người phía dưới.
Sáng nay thông tin trong sản phẩm của họ có chất gây ung thư đã lên hot search, đợi đến lúc biết thì đã không kịp ép xuống nữa rồi.
EG là tập đoàn thời trang cao cấp, đồ sản xuất ra đều hướng tới tầng lớp thượng lưu.
Vẫn nói người càng có tiền thì càng sợ chết cũng không phải không có đạo lí.
Chuyện này chưa biết thật giả thế nào nhưng từ sáng đến giờ bộ phận chăm sóc khách hàng đã nhận không ít hơn 100 cuộc điện thoại chất vấn, còn có người bên trên muốn bắt tay điều tra.
Không cần biết cuối cùng có tra ra cái gì hay không, chỉ một lần tuôn ra chuyện thế này cũng khiến bọn họ nhận đả kích lớn.
Tra ra thông tin giả thì thế nào? Người ta còn dám dùng sản phẩm của tập đoàn từng dính tin đồn sao?
Không có lửa sao có khói, biết đâu là thật thì sao?
Chưa nói người giới thượng lưu còn không rõ thủ đoạn làm ăn sao?
Có mấy người sẽ tin kết quả kiểm định ra?
Chuyện lớn như thế mà có thể vô thanh vô tức leo lên hot search rồi, nói không có ai nhúng tay Cung Duật Hành tuyệt không tin.
Nhưng bây giờ không phải lúc tìm ai đâm sau lưng hắn mà là tìm biện pháp giải quyết vấn đề kìa.
Làm không tốt, tổn thất không phải chỉ có tiền mà còn là danh.
- Thế nào? Câm hết rồi? Trưởng phòng Lâm, không nói gì sao? - Cung Duật Hành thấy các trưởng phòng bên dưới thở cũng không dám thở mạnh, lửa giận không những không giảm mà còn bay cao.
Trưởng phòng quan hệ công chúng bị điểm tên, đầu lại càng cúi thấp:
- Cung tổng, chuyện này...
- Chê tôi trả lương quá thấp hay sao mà trưởng phòng Lâm làm việc như thế?
- Không...không có...Tôi...
Nửa đêm lên hot search, anh ta làm sao ngờ tới được, còn chưa nói sự việc không báo trước đùng một cái lên top 1 rồi.Anh ta lại không phải cảnh sát mạng, làm sao quản người trên mạng 24/24 được.
Nhưng lời này không thể nói.
Anh ta không muốn mất việc.
Thời gian này Cung Duật Hành bị việc của Đường Linh San quấn lấy, ngọt chưa được mấy ngày lại quay lại vòng ngược tâm không lối thoát, thần kinh căng thẳng, thể xác mệt mỏi, hắn không tránh khỏi lơ là EG.
Nhưng đoàn đội của EG không nhận là tốt nhất nhưng cũng là hàng đầu, làm sao để xảy ra chuyện lớn thế này còn không ai biết.
Cho dù có người ám toán thì cũng phải nhanh chóng xử lí, lí nào để nháo lớn như thế?
- Các người cút.
Đám người như nhận được lệnh đặc xá, chạy nhanh như làn khói, mấy phút đã đi hết.
Cảm giác trải qua quỷ môn quan thật dọa người.
- Tưởng chết rồi chứ.
- Trưởng phòng Lâm vỗ ngực cảm thán.
- Anh thực sự không biết gì à? - Đồng sự bên cạnh huých tay anh ta một cái.
- Tôi biết được cái gì chứ.
Ai mà nghĩ nửa đêm có người chơi xấu đâu.
Mà loại lời đồn rẻ tiền này ai lại đồn chứ.
- Thật chỉ là lời đồn sao? - Trưởng phòng kiểm định bị người kéo tới hỏi thăm.
- Tôi còn không rõ đây này, đang cho người đi giám định.
Nguyên liệu đều là nhập khẩu, có thể có vấn đề gì? Hẳn chỉ là đồn nhảm đi.
- Tôi...
- Không xong!
Mấy người vốn chuẩn bị tản ra thì đồng nghiệp bên cạnh đột nhiên hô nhỏ hấp dẫn sự chú ý.
- Thế nào?
- Tổng tài của Thịnh Quang ôm tiền bỏ trốn rồi!
- Cái gì? Không nhìn nhầm chứ?
- Không thể nào.
Hôm qua tôi còn thấy ông ta dẫn tiểu tình nhân đi khách sạn cơ mà.
- Trên báo đưa tin rồi, Thịnh Quang cũng không ép chuyện này xuống, có thể là giả sao?
- Vậy chúng ta...
- Các vị trưởng phòng xin dừng bước, Cung tổng gọi mọi người lại họp.
Khi mấy người muốn tìm chỗ chạy trước thì đã nghe thấy âm thanh ác ma của trợ lí Cung tổng vang lên sau lưng.
Trong đầu mọi người chỉ có một chữ: Xong.
Nguyên liệu của EG đúng là nhập khẩu trực tiếp từ nước ngoài nhưng cũng có một số nguyên liệu phải thông qua công ty khác thu mua.
Mà một trong những công ty ấy là Thịnh Quang.
Càng trùng hợp hơn là nguyên liệu chính của lô hàng đang bị tố cáo gây ung thư kia lại xuất phát từ Thịnh Quang.
Chỉ cần bổ não một chút thôi cũng có thể nghĩ tới mối liên hệ giữa hai chuyện này.
Thịnh Quang cung cấp nguyên liệu kém chất lượng cho EG.
EG bán sản phẩm này ra ngoài thì bị tố cáo, tổng tài Thịnh Quang biết sự kiện sẽ nhanh chóng bị tra ra liền ngay trong đêm ôm tiền chạy trốn.
Nhưng điểm đáng sợ hơn chính là ông ta còn mang theo vợ con, bất động sản đứng tên cũng từng bước chuyển ra ngoài.
Đây rõ ràng là có chuẩn bị trước.
Vậy nghĩa là ông ta biết sẽ có ngày này?
Như thế sản phẩm lấy nguyên liệu của Thịnh Quang rất có thể đã sớm có thành phần gây ung thư?
Chuyện này càng ngày càng vượt xa tầm kiểm soát.