Xuyên Nhanh Nữ Phụ Lại Muốn Đảo Chính

Chương 28

Lam Trạch trong suy nghĩ đưa Dạ Tịch vào tầng hầm một tòa nhà mới xây dựng của ELLA, một công ty thời trang mới thành lập không lâu trước đây.

Lam thị cách đây không lâu đã tuyên bố phá sản.

Lam thị của khi đó như chiếc thuyền lớn trăm ngàn lỗ thủng chới với giữa đại dương cuộn trào sóng dữ, là người cầm lái con thuyền Lam Trạch đủ tỉnh táo để hiểu được dù có đổ bao nhiêu tiền của và công sức cũng không cứu nổi con thuyền đã mục ruỗng từ bên trong.

Cho nên anh ta đã có hành động quyết tuyệt.

Hủy đi con thuyền.

Bắt đầu một hải trình mới với những thuyền viên mới.

Anh ta lấy danh nghĩa một người khác thành lập studio thiết kế thời trang.

Sau thời gian nửa năm, dùng chiến lược kinh doanh thông minh cùng một khoản đầu tư lớn nhận được từ Dạ Tịch mà từng bước đưa ELLA trở thành một doanh nghiệp mới tiềm năng.

Ở đây tập hợp đều là những nhà thiết kế trẻ nhưng đã có tên tuổi nhất định trong giới thời trang.

Định hướng của ELLA là thỏa mãn nhu cầu của giới thượng lưu.

Không ai có thể hiểu rõ giới thượng lưu hơn người sinh ra và lớn lên trong đó như Lam Trạch.

Cho nên những chiến lược của anh ta đều đánh trúng tâm lí thích bản thân là duy nhất của các tiểu thư, phu nhân trong giới.

Thiết kế đều là duy nhất, số lượng chỉ hạn chế ở một con số do các sản phẩm đều là sản xuất thủ công, trao đổi có khi sẽ là vật ngang giá, có khi sẽ là tiền, vì vậy giá trị của trang phục sẽ nâng lên một tầm cao khác.

Trang phục mua bằng vật ngang giá đương nhiên sẽ cao cấp hơn hẳn, thậm chí còn là thiết kế riêng và sản xuất duy nhất.

Điểm đặc biệt của ELLA là họ chỉ nhận đơn của người có duyên, nếu họ cho là không có duyên thì cho dù trả giá trên trời hay đe dọa cũng thế, không nhận là không nhận.

Thứ không đạt được luôn là thứ tốt đẹp nhất.

Lam Trạch đã tận dụng rất tốt lí thuyết tâm lí này để phát triển ELLA.

ELLA thu hút người khác còn bởi vì có một vị đại sư thần bí với nghệ danh chỉ có một chữ L.

Thiết kế của vị này mới là điều tạo nên điểm nhấn của studio.

Thiên biến vạn hóa, tinh diệu tuyệt luân, khi thì uyển chuyển như thược dược, khi thì kiêu sa như hải đường, người ta còn đồn rằng chỉ cần nhìn ảnh một người, L cũng có thể tạo ra một bộ trang phục phù hợp với tính cách của người này.

Diêu Họa, bộ trang phục khiến giới thời trang rung chuyển là tác phẩm đầu tay và duy nhất tính đến thời điểm hiện tại của vị này.

Đó là một bộ trang phục lấy cảm hứng từ trang phục của người phụ nữ thời Hậu Mạc với thiên hướng chiến phục.

Lấy đen là màu sắc chủ đạo, các chi tiết chủ yếu là màu đỏ tạo sự tương phản hút mắt.

Thiết kế tinh tế vừa mạnh mẽ lại không mất đi sự uyển chuyển của người phụ nữ, cho dù là người không có chuyên môn nhìn vào cũng cảm thấy hơi thở nữ quyền hài hòa không khiến người khác cảm thấy bó buộc hay phản cảm.

Mà điểm nổi bật được lòng giới chuyên môn nhất là chất liệu làm ra bộ trang phục.

Là tơ tằm với phong cách dệt đã thất truyền của một nhóm người dân tộc thiểu số ở Tây Bắc.

Nếu không phải có một di chỉ may mắn lưu giữ được một mảnh của loại vải này thì có lẽ không ai biết đến sự tồn tại của nó.

Được biết tất cả quá trình từ thiết kế đến thành phẩm cuối cùng đều là vị L đại sư này tự tay hoàn thành, nói cách khác cách dệt tơ tằm này cũng chỉ mình L biết.

Bất quá vị này quá mức thần bí, sau khi cho ra mắt Diêu Họa thì không thiết kế bất kì bộ trang phục nào khác.

Diêu Họa cũng trở thành bảo vật trấn điếm của ELLA được trưng bày tại trụ sở chính của công ty.

Nguyên nhân biến mất của L chỉ đơn giản bởi vì người này không tìm được người có duyên cho nên không muốn thiết kế.

Nhưng chỉ có Lam Trạch mới biết vị này chỉ đơn giản không muốn làm việc mà thôi.

Danh tính của L trừ anh ta ra không một người nào được biết.

Ai mà ngờ được vị tiểu thư phong vân gần đây của Đường gia lại là vị L đại sư thần bí trong truyền thuyết.

Đến bản thân anh ta còn không tin một cô gái mạnh mẽ thậm chí là bạo lực như cô lại có thế thiết kế ra một tác phẩm kinh diễm như thế hơn nữa còn nắm giữ kĩ thuật tinh diệu sớm thất truyền.

Khi anh ta đang suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu thì cô đưa đến cho hắn bản thiết kế ban đầu của Diêu Họa.

Từ khoảnh khắc nhìn thấy nó, anh ta chợt như được đả thông, tất cả mọi thứ mờ mịt lúc trước đều trở nên rõ ràng.

Từ khi Diêu Họa lộ ra ánh sáng, nó như vật may mắn của ELLA, đưa công ty từ một studio nho nhỏ thành một doanh nghiệp đủ điều kiện có mặt trên sàn giao dịch, sở hữu một thương hiệu có tiếng trong giới thời trang.

Mọi việc đều thuận lợi và thần tốc đáng kinh ngạc.

Hôm nay anh ta đưa cô đên ELLA vì đến thời gian kiểm tra định kì của Diêu Họa.

Vào mỗi giữa tháng cô đều đến phòng trưng bày của ELLA, ở trong đó cùng Diêu Họa nửa tiếng đồng hồ sau đó mới ra ngoài.

Anh ta không biết bộ cô làm gì ở đó nhưng sau mỗi lần cô ra ngoài dường như Diêu Họa lại sống động hơn một chút.

Thực ra đến hệ thống cũng không rõ kí chủ nhà mình tạo ra Diêu Họa làm gì và nửa tiếng đó cô làm gì với Diêu Họa bởi cả quá trình cô đều che chắn nó, kể cả quá trình cô tạo ra nó cũng bị che.

Nó từng thử tra nhưng lại không tra ra cái gì, dường như đoạn dữ liệu đó không tồn tại, tra cách nào cũng không ra.

Rốt cuộc kí chủ điên khùng này ở đâu ra vậy? Sao có thể khiến trí tuệ nhân tạo cấp cao như nó cũng không làm gì được?

Lam Trạch đi trước dẫn Dạ Tịch vào một thang máy chuyên dụng để đến phòng trưng bày, thang máy này là thang máy duy nhất dẫn đến phòng trưng bày và chỉ có tấm thẻ duy nhất trong tay anh ta mới mở được cho nên độ bảo mật rất cao.

Dạ Tịch ngựa quen đường cũ tự mình mở cửa vào phòng để Lam Trạch đứng ở bên ngoài.

Giữa phòng ánh sáng trắng của ngọn đèn trần chiếu xuống Diêu Họa làm nó như phát ra ánh sáng.

Mấy đóa hoa đỏ rực như lửa ở góc áo như hóa thành thực thể kiêu sa nở rộ trên nền đen.

Hình dáng của loài hoa này cũng rất kì lạ, không giống bất kì loài hoa nào nhưng lại có sự hấp dẫn không thể lí giải, thậm chí nhìn lâu còn có thể gây ảo giác.

Dạ Tịch mặt không cảm xúc tiến lại gần Diêu Họa, đến khi mặt cô gần như sát vào lớp vải thì dừng lại.

Cô tỉ mỉ nhìn từng chi tiết phức tạp trên bộ váy nhưng không trực tiếp động vào, chỉ đơn giản nhìn như thế, từ chi tiết này đến chi tiết khác.

Đến đóa hoa ở góc eo thì dừng lại, nhìn sâu 2 giây sau đó bất chợt giơ tay túm lấy thứ gì đó.

Nếu để ý kĩ có thể thấy giữa hai đầu ngón tay cô đang kẹp một sợi mảnh màu trắng khá giống một sợi chỉ, sợi màu trắng càng kéo càng dài, mãi không thấy điểm cuối.

Phải mất gần 5 phút cô mới kéo hết những sợi này.

Cùng lúc đuôi sợi trắng vừa thoát khỏi đóa hoa thì chúng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được rũ xuống, sắc đỏ nhạt nhòa, cùng tổng thể tạo thành sự đối lập rõ ràng.

Dạ Tịch cúi đầu nhìn nắm sợi trắng trong tay mình lại nhìn bày tay đang băng bó thì hơi phiền não.

Trước đó thì không sao, hiện tại tay vừa bị thương thì lại phát sinh vấn đề lớn.

Bảo cô một tay thì thao tác thế nào bây giờ?

Aiz, tự mình tạo nghiệt không thể sống mà.

Lam Trạch đứng chờ bên ngoài đã xem đồng hồ trên tay không dưới 5 lần, Dạ Tịch đã ở bên trong hơn một tiếng đồng hồ, cô chưa bao giờ nán lại lâu như vậy, không biết xảy ra vấn đề gì.

Anh ta có nên tiến lên hỏi thăm một chút hay không?

Lam Trạch không biết cô ở bên trong làm gì chỉ sợ bản thân lên tiếng sẽ ảnh hưởng tới cô.

Dù cô đối xử với anh ta luôn xa cách, lạnh nhạt cũng chưa từng tức giận bao giờ nhưng thân là người từng bị cô gọi đến lúc nửa đêm đến nghĩa trang thành phố để đưa cô về anh ta không dám trêu chọc cô.

Còn nhớ lúc đó không trăng không sao, màn đêm đen kịt, anh ta là đàn ông còn thấy không thoải mái, thế mà cô vẫn ung dung đứng cạnh một ngôi mộ mới đắp với xung quanh là một đám người nằm bất động.

Nếu không phải sau khi người anh ta gọi tới xử lí đám người kia báo lại họ vẫn còn sống thì anh ta đã nghĩ cô giết người rồi.

Từ ngày hợp tác cùng cô, Lam Trạch thật xấu hổ thừa nhận việc anh ta làm nhiều nhất sau vận hành ELLA là thay cô xử lí hậu quả.

Anh ta làm đến hết ám ảnh tâm lí luôn rồi.

Bây giờ nếu cô gọi tới thu dọn tàn cuộc anh ta đã có thể rất bình tĩnh xóa sạch dấu vết.

Khi Lam Trạch đang đi tới đi lui thì một luồng sáng từ căn phòng xông ra ngoài, đồng thời lúc đó cửa cũng mở ra, cô dẫm trên ánh sáng mà tới.

Trong một thoáng Lam Trạch đã nảy sinh cảm giác sùng kính thần thánh suýt chút nữa khiến anh ta không tự chủ được quỳ xuống, may mà anh ta kịp thời kìm chế được.

- Hôm nay đúng lúc có buổi họp hội đồng quản trị cô có muốn tham gia không? - Sau khi định thần từ cảm xúc kì quái, Lam Trạch vừa đưa cho cô một tập tư liệu vừa hỏi.

- Không cần, anh tự chủ trương là được.

- Cô phất tay với anh ta, bản thân nhanh chóng đi vào thang máy.

Hiện tại cô mệt chết đi được, chỉ muốn tìm một chỗ thoải mái nằm ngủ một giấc.

- Tôi đi trước, không có chuyện gì lớn thì 3 ngày tới đừng tìm tôi.

- Trước khi Lam Trạch ra khỏi thang máy đến phòng tổng tài thì nghe cô nói một câu như thế.

Không để anh ta nói thêm câu gì thang máy đã đóng cửa, tiếp tục đi xuống tầng hầm.

Bộ dáng của cô tựa hồ có việc rất gấp, nếu Lam Trạch biết cô gấp đi ngủ thì hình tượng thần bí của cô chắc chắn sụp đổ không còn gì.

May mà anh ta không biết, hình tượng vẫn còn.

Thật may.

Dạ Tịch vừa vỗ vỗ ngực nhỏ vừa đứng ở bên đường chờ tài xế đến đón.

Có câu nhà dột gặp mưa rào, tình cảnh hiện tại của cô có thể dùng câu này để hình dung rồi.

Chưa nói đến chuyện tài xế bên kia tắc đường không tới sớm được chỉ nói đến việc cô chỉ đứng chờ chưa đến 5 phút lại nhìn thấy ở phía đối diện bóng dáng nho nhỏ quen thuộc.

Trời mới biết tại sao khi đó cô lại tin tưởng để nam phụ tùy tiện đặt trụ sở chính như thế.

Thành phố H thiếu đất nội thành quá hay cô cung ứng cho anh ta ít tiền quá mà một hai cứ chọn chỗ đối diện trường học của Cố Mặc Vũ là sao?

Mà càng để người ta khó hiểu chính là tạisao trường học luôn gần những con ngõ nhỏ tối tăm và đám học sinh thì luôn thích kéo nhau vào đó hành sự thế.

Lớn rồi sao không đứng giữa thanh thiên bạch nhật mà đánh người, đánh người phải quang minh chính đại vào, sao lại lén lén lút lút như làm việc xấu thế?

Mặc dù là chuyện xấu thật nhưng vẫn có thể biến thành trừ gian vệ đạo cơ mà.

Bình luận kém.

[ Cô có thể không đi theo mà.

Có ai bắt buộc cô đi đâu?] Kim Quang vừa hết bị che chắn đã vội vã khẳng định sự tồn tại.

- Ta sợ không đi theo nhỡ đâu nó bị đánh chết.

- Dạ Tịch vừa tránh rác rưởi vừa trả lời hệ thống.

Bộ dáng cô đi trong con ngõ bẩn thỉu lại chẳng khác gì đế vương đi thị sát giang sơn, đường hoàng và ung dung.

Nếu không phải hệ thống biết rõ cô đang bám theo một đám trẻ con thì có khi cũng hiểu lầm rồi.

[ Cô nghĩ nhiều, chỉ là một đám trẻ con sao có thể đánh chết người?] Hệ thống cho là cô lại làm quá chỉ có thể tiếp tục sự nghiệp khai thông tư tưởng cho kí chủ hoang tưởng bị hại.

[ Hơn nữa trên danh nghĩa nó là người thừa kế chính thức của Cố gia, ai dám làm gì nó?]

- Người ngoài không dám nhưng người nhà dám nha.

[ Cố Dịch Lãng bao che khuyết điểm như thế, không phải trước giờ đều chỉ dám ám toán sao?]

- Nhưng Cố nhị thiếu bị đẩy đi rồi.

Nhất thời Kim Quang không biết phải nói gì.

Cố nhị thiếu trước giờ vẫn theo sự đe dọa của kí chủ nhà nó chặn hết công kích từ người nhà Cố gia đối với Cố Mặc Vũ nhưng hiện tại anh ta bị Cố Dịch Lãng gần như khai án tử rồi.

Điều này chứng minh cái gì? Chứng tỏ Cố Mặc Vũ có thể đã không còn địa vị ban đầu rồi.

Cố Dịch Lãng không vui rồi, hắn bỏ mặc Cố Mặc Vũ rồi.

[ Nhưng cũng không nhất định.

Cố nhị thiếu mới bị đưa đi Trường Thanh hôm qua thôi, họ không dám manh động.]

- Nếu Cố Dịch Lãng cho phép thì không giống rồi.

Cố Dịch Lãng cho phép? Tại sao hắn phải làm thế?

Không để Kim Quang có thời gian giải đáp nghi hoặc nó đã thấy kí chủ nhà mình dừng chân, đứng ở góc tối nhìn đám trẻ con phía trước.

- Nhìn xem, không phải chúng thật muốn đánh chết nhóc con hay sao?

Hệ thống dường như nghe thấy tiếng tam quan của mình vụn vỡ, nó không thể không trợn tròn mắt nhìn đám học sinh tay cầm gậy sắt không biết kiếm đâu ra vây quanh Cố Mặc Vũ.

Một nhóc con 10 tuổi bị vây quanh bởi một đám thiếu niên 14 tuổi được dẫn đầu bởi một đứa chừng 10 tuổi nhưng cũng cao hơn nhóc con một cái đầu.

Nhóc con giữa đám thiếu niên cao lớn trông quá sức yếu ớt dường như gió thổi một cái cũng có thể bay mất.
Bình Luận (0)
Comment