Nguyện vọng của nguyên chủ bao gồm bảo vệ tốt em trai, không để nữ chính lợi dụng và khiến nữ chính sống không bằng chết.
Kịch bản thứ hai này thú vị thật đấy, hắc hóa từ nữ chính đến pháo hôi, liệu đến nam chính có hắc hóa luôn không?
Nghĩ tới hình như hơi kích thích rồi.
Thời gian Dạ Tịch đến theo chính văn thì vẫn còn sớm, nguyên chủ chỉ vừa bị cắn nhưng với nguyên chủ hay cô thì đã quá muộn.
Cô bây giờ có thể chưa biến thành zombie nhưng không có nghĩa là sẽ không biến đổi.
Không biết viên thuốc của con chó điên Kim Quang có đáng tin hay không, dù sao cô cũng không tin tác phong làm việc chẳng ra sao của nó.
Nhìn nó có chuyện liền bỏ chạy mà xem, có chút đáng tin nào không?
Hệ thống nhà người ta không phải nên dẫn dắt kí chủ vượt qua khó khăn à? Thấy khó liền bỏ chạy thì tính gì?
Dạ Tịch nghỉ ngơi thêm một chút rồi đứng dậy tìm quanh cửa hàng một lần nữa thì may mắn tìm được vài chai nước chưa mở và một ít đồ ăn khô vẫn còn dùng được.
Ngoài ra còn rất nhiều đồ ăn tươi sống khác trong kho lạnh nhưng với một người có kỹ thuật nấu ăn kinh thiên động địa như cô thì không nên cầm vẫn hơn.
Dù sao nguyên liệu thượng hạng thế nào vào tay cô cũng đều thành phế phẩm của phế phẩm.
Dạ Tịch ăn trước một chút hồi phục sức lực cho cơ thể, sau khi cất đồ thì mở cửa ra ngoài.
Cô cũng không vội đi tìm người em trai tiện nghi kia dù sao theo cốt truyện thì nó cũng sẽ đi cùng nữ chính mà nữ chính thì sẽ đến căn cứ ở thủ đô nên trước hết cứ đến căn cứ thủ đô rồi tính sau.
Mục tiêu được xác định rõ ràng cô cũng không gấp gáp lên đường ngay, bây giờ trời đã xế chiều, vẫn nên tìm một chỗ thay quần áo, tắm rửa sạch sẽ, ngủ một giấc rồi tính.
Buổi tối mới là trường săn chính của đám zombie, ra ngoài buổi tối không phải lựa chọn thông minh.
Nghĩ vậy, cô lập tức đi xung quanh tìm một căn nhà nho nhỏ mở cửa đi vào.
Dựa theo bức ảnh cưới treo trên tường phòng khách và cách bài trí thì căn nhà này của một đôi vợ chồng trẻ, bên trong vẫn còn khá gọn gàng, chứng tỏ chủ nhân ngôi nhà này khi xảy ra mạt thế chưa từng về qua đây.
Cô đi dạo một vòng đảm bảo nơi này an toàn mới tìm tới phòng ngủ chính của căn nhà tìm cho mình một bộ quần áo.
Két…
Cánh cửa từ từ mở ra, bên trong một mảnh tối tăm, không gian yên lặng như tờ tựa hồ một tiếng kim rơi cũng nghe được rõ ràng.
Dạ Tịch không bước vào ngay mà đưa mắt nhìn một vòng các đồ vật đặt trong căn phòng, con dao gọt trái cây hết sức quen mắt vẩy ra chút ánh sáng loang loáng từ chiếc đèn pin trong tay cô.
Có trời mới biết cô mang theo đồ vật của thế giới trước bằng cách nào.
Kim Quang tò mò chết đi được nhưng không dám lên tiếng hỏi cô.
Nó sợ cô phát hiện ra nó online rồi sẽ đánh chết nó mặc dù nó hoàn toàn không có thực thể.
Cửa sổ không đóng, gió lạnh bên ngoài lùa vào khiến màn cửa màu trắng chợt bay lên rồi chóng vánh hạ xuống.
Một thứ áp suất vô hình đè nặng xuống khiến Kim Quang không dám thở mạnh.
Đây là kịch bản mạt thế cơ mà, sao bối cảnh cứ như căn phòng ma ám thế.
Sợ quá!
Nếu có hai bàn tay ở đây nó tuyệt đối sẽ che kín mặt chỉ để lộ hai mắt, à không, nó sẽ che kín mắt chỉ để lộ mặt.
Không phải, nó đang nghĩ cái gì thế?
Sao như bị sảng thế này?
Sợ thì sợ nhưng tính tò mò không áp xuống được, hệ thống vẫn nín thở nhìn kí chủ ma quỷ nhà mình từng bước thản nhiên bước vào phòng tiến thẳng đến chỗ công tắc bật điện lên.
Bóng đèn rẹt rẹt mấy tiếng, nhấp nháy hai cái rồi sáng lên, ánh sáng điện dự phòng yếu ớt phủ xuống không gian một màn sa mỏng manh, khiến đồ đạc trong phòng càng thêm mơ hồ.
[ Không đúng, cô không phải nên cầm đèn pin đi vào hay sao? Bật điện là thao tác gì? Cô thế này làm phim ma thì ai xem nữa?]
- Ồ, ngoi lên rồi đấy à?
Dạ Tịch ngồi xuống giường ngủ trong phòng cười nhạt hỏi hệ thống vì thất thố mà lỡ bật micro.
[ Kí…kí chủ, cô…cô khỏe chứ?] Kim Quang lúc này chỉ muốn một tát chụp chết bản thân nhưng nó không thể, cho nên buộc phải nịnh nọt thăm hỏi.
Làm hệ thống đã khó, làm hệ thống cho người điên còn khó hơn.
Nó khổ quá mà.
- Bỏ cái giọng ghê tởm đấy đi.
[ A, thế cô khỏe sao?] Dường như cô không so đo với nó nữa nên hệ thống vui vẻ trở lại giọng điệu ngày thường.
- Khỏe hay không mi còn không rõ sao?
Nghe thấy lời chế giễu này của cô Kim Quang nghẹn họng trân trối chỉ có thể lái xe chuyển đề tài.
[ Kí chủ, cô bật điện làm gì? Không sợ thu hút zombie sao?]
- Không bật điện sao bắt được con chuột nhắt đây?
Hả? Chuột nhắt nào? Sao tự nhiên lại nhảy ra chuột nhắt?
Trong phòng này không phải chỉ có…
- Ra đi, nếu không tôi lo lắng quá trượt tay đâm trúng chỗ này thì sao? - Dạ Tịch quay người đối diện với tủ quần áo ở góc phòng, mũi dao trong tay tự chỉ vào vị trí tim mình.
Trên tủ quần áo này có rất nhiều khe hở để quan sát bên ngoài, cô tin rằng người bên trong sẽ nhìn thấy hành động của cô.
Dù sao ánh mắt người đó nãy giờ vẫn dán chặt vào cô mà.
Qua một lúc vẫn không thấy động tĩnh gì, Dạ Tịch cười nhạt một tiếng, nhè nhẹ đếm ngược:
- Ba…Hai…M…
Ầm.
Chữ “một” còn chưa kịp nói xong thì cửa tủ quần áo đột ngột mở ra, một bóng đen lấy tốc độ kinh người phóng về phía cô.
Dạ Tịch cũng không phải kẻ tầm thường, cô không những không lùi hay nghiêng người tránh né mà ngược lại rút ngắn khoảng cách ra tay quyết đoán.
Kết quả là chiếc ống sắt trên tay người nọ thì bị cô giữ chặt còn con dao của cô thì đang gác trên cổ hắn.
Người vừa xông ra là một thiếu niên cao gầy, cậu ta cao gần một mét tám, Dạ Tịch thấp hơn cậu ta một chút nên dao của cô đặt trên cổ cậu ta hết sức thuận lợi.
Gương mặt hơi cúi bị mái tóc dài che mất nên cô không nhìn rõ cậu ta trông thế nào.
Đòn tấn công bị cản lại đột ngột, cậu thiếu niên kia hẳn là hết sức kinh ngạc tuy nhiên điểm khiến cô bất ngờ là cậu ta bỏ mặc con dao sắc bén của cô mà ra đòn tấn công khác hòng buộc cô phải lui lại.
Lấy công làm thủ.
Dũng khí rất khá.
Dạ Tịch thấy thú vị liền thuận tay vứt con dao xuống chiếc giường đằng sau đánh tay đôi với cậu ta.
Coi trọng đối thủ nha.
Phải đấu công bằng.
Cô… công bằng cái quỷ ấy.
Công bằng mà cô chỉ trong vài chiêu cơ bản đã đè người ta xuống đất, ghì chặt không thể động đậy à?
Cuộc chiến này ngay từ đầu đã không công bằng rồi.
Không phải, cô không định giết cậu ta chứ?
Tóc đen rối loạn, gương mặt trắng trẻo ửng hồng, Dạ Tịch bị bất ngờ trước gương mặt non trẻ của cậu ta.
Vầng trán cao thông minh, đôi mắt nâu sậm như bao trọn mọi tinh quang trên đời, sống mũi cao thẳng vì vận động mạnh mà lấm tấm mồ hôi, môi mỏng vì lâu ngày không được ăn uống đầy đủ mà hơi trắng nhưng hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến mĩ cảm.
Một gương mặt đúng chuẩn tiểu thịt tươi với thủ đoạn tấn công tàn nhẫn quả thật chẳng liên quan chút nào.
Thời điểm cô đánh giá cậu ta thì cậu ta cũng đánh giá lại cô.
Cô gái mặc dù nhan sắc không xinh đẹp, miễn cưỡng cũng chỉ được coi là thanh tú cùng với bộ quần áo lôi thôi không chịu được và một mái đầu dù đã cố gọn gàng nhất có thể những vẫn không thể chấp nhận được với một người cầu toàn như cậu ta.
Cô chẳng có điểm nào nổi bật, duy chỉ có đôi mắt.
Vốn chỉ màu mắt nâu đen thông thường nhưng lại có sự lắng đọng, trầm tĩnh không phù hợp với độ tuổi chừng đôi mươi của cô ấy.
Đôi mắt ấy như nuốt trọn hằng hà sa số tia sáng, còn lại chỉ là vô hạn hắc ám.
Thậm chí trong khoảnh khắc cậu ta còn nghĩ mình sắp bị hắc ám trong đó nuốt trọn.
Cô… là người đáng sợ.
- Chị muốn kéo tôi chết cùng?
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, sự đánh giá của hai người dành cho người đối diện cũng chỉ là trong giây lát.
Cậu thiếu niên là người đầu tiên mở lời trước.
Cậu ta có một chất giọng rất tốt, trầm ấm dễ nghe, ngữ khí lạnh lẽo của cậu ta vốn nên tạo thành thể đối lập nhưng ngược lại được chất giọng bổ trợ thì mang một ý vị rất khác.
- Cậu…
[ Nhiệm vụ ẩn: Nguyện ước tinh tú.
Mục tiêu nhiệm vụ: Phó Tinh.
Mô tả nhiệm vụ: Giúp Phó Tinh hoàn thành mong ước.]
Một lời chưa kịp nói ra đã bị âm thanh mừng rỡ như điên của Kim Quang chắn lại, lên không được, xuống không xong.
Có trời mới biết hệ thống sung sướng như thế nào khi thấy cô chủ động đụng trúng mục tiêu nhiệm vụ ẩn.
Nó sướng đến bay lên, bây giờ xuống đất rồi mới đủ tỉnh táo phát cho cô cái nhiệm vụ khả ái.
Ôi chao, giá mà lúc nào cô cũng tích cực như vậy thì tốt biết mấy.
- Má nó.
Dạ Tịch nghiến răng phun ra một ngụm trọc khí, không nghĩ chỉ định giao hảo hài hòa với cậu thiếu niên này một chút về phạm vi hòa bình thì lại đụng trúng ngay mục tiêu nhiệm vụ.
Thảo nào lúc nãy cô còn cảm thấy cậu ta cũng quá đẹp đi.
Đúng thật là…
Nhà dột gặp mưa rào mà.
- Cậu tên gì?
Dạ Tịch buông cậu ta ra, đứng thẳng người dậy, ngữ khí có chút chờ mong hỏi thăm.
- Phó Tinh.
Câu trả lời âm hàn của cậu ta đã thành công đẩy cô xuống hầm băng.
Không lệch một phân.
Hệ thống định vị của hệ thống thiểu năng lần này sao lại chuẩn xác thế chứ?
Phó Tinh không hiểu thấu nhìn cô gái lúc trước còn hào khí hừng hực đột nhiên thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ sau khi nghe tên cậu ta là thế nào nhưng trước hết cậu ta phải lo cho bản thân đã.
Cậu ta tiến lên phía trước mấy bước vừa canh chừng cô gái ngồi phiền não chống trán ở trên giường bên kia vừa từng bước tiến lại gần cây gậy sắt bị đánh rơi trong lúc vật lộn.
Cậu ta biết mình không đánh lại cô nhưng có vũ khí phòng thân vẫn tốt hơn.
- Cô là ai?
Đến khi cầm được vũ khí, tắt được công tắc điện khiến cả phòng chìm trong bóng tối, nơi chiến trường cậu ta thân thuộc nhất thì Phó Tinh mới hỏi danh tính của kẻ xâm nhập.
- Dạ Tịch.
Đáp lại cậu ta là âm thanh bình đạm như nước.
- Chỉ có một mình cô?
- Đúng vậy.
- Cô muốn ở lại đêm nay?
- Chưa rõ ràng sao?
- Vừa nãy tôi động thủ trước, hiện tại cô chủ động dừng tay trước, chúng ta coi như hòa.
Cô muốn ở lại đây cũng được, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, sáng sớm mai cô phải lập tức rời đi.
Phó Tinh biết mình ở thế yếu nhưng vẫn đủ khôn ngoan để ra điều kiện với cô.
Cậu ta không muốn nghỉ ngơi cũng phải nơm nớp lo sợ bị người ám toán, mặc dù nhìn cô cũng không giống người như thế.
- Muốn đường ai nấy đi sao? - Thấy cậu ta cảnh giác thì Dạ Tịch chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ không tiếp tục nhìn vào màn đêm nhức mắt trong căn phòng.
Không gian lớn sẽ thoải mái hơn.
Mà bên ngoài còn có sao trời lấp lánh.
Bên trong phòng này thì chỉ có một ngôi sao bị mặt trời bỏ rơi, vô định trôi giữa thiên hà vạn dặm ánh sáng.
Ý này nghĩa là cô muốn kiếm chuyện?
- Cô muốn thế nào? - Phó Tinh ép xuống lo lắng trong lòng cứng rắn hỏi cô.
- Muốn nguyện vọng của cậu.
Đứng trước một câu trả lời không đầu không cuối của cô, Phó Tinh thoáng sững người không biết phải đối đáp ra sao.
Muốn nguyện vọng của cậu ta? Sao một người xa lạ lại muốn thứ kì dị như vậy?
- Tôi không có nguyện vọng.
- Không biết có phải xuất phát từ sự đề phòng hay không nhưng Dạ Tịch nhận được một câu trả lời khô khốc như thế.
Không có nguyện vọng ư?
- Cậu sẽ có.
Chưa đến lúc mà thôi.
Cho nên tới lúc đó, chúng ta buộc phải đồng hành rồi.
Con người mà, ai lại không có nguyện vọng chứ.
Có người sẽ muốn tiền bạc.
Có người sẽ muốn quyền thế.
Có người sẽ muốn nhan sắc.
Cũng có người sẽ chỉ cần cơm no áo ấm, yên ổn sống qua ngày.
Chúng ta luôn có nguyện ước.
Chỉ là chưa nhận ra mà thôi.
- Tôi không hiểu cô đang nói gì cũng không muốn đi cùng cô, nếu sáng sớm mai cô không đi thì tôi sẽ đi.
Phó Tinh không hiểu nổi cô nói điên nói khùng cái gì, nói xong một lời những điều cần nói rồi mở cửa phòng ra ngoài.
Trước khi đi còn không quên đóng cửa cẩn thận.
Dạ Tịch cũng không nói thêm lời nào, nhìn qua vệt sáng kéo dài của ngôi sao vừa bay qua một chút rồi cũng đứng dậy cầm đèn pin tìm lấy một bộ quần áo còn mới trong tủ để tắm rửa.
Mạt thế mới xảy ra không lâu, nguồn nước vẫn chưa trở nên khan hiếm nhưng điều này sẽ không kéo dài lâu.
Chất độc của những xác chết không được dọn dẹp sẽ bay lên thiên không, chìm vào những đám mây xám xịt, đặt nền móng cho một thảm họa diệt vong.
Khi cơn mưa đầu tiên rơi xuống, các nguồn nước tự nhiên sẽ bị ô nhiễm.
Những năm qua mạch nước ngầm đã bị tàn phá nặng nề.
Lúc đó, vật tư sẽ trở thành mục tiêu giành giật.
Người ta có thể bất chấp tình thân chỉ vì một miếng bánh mì nhỏ.
Viễn cảnh ấy, sẽ tới rất nhanh.
Phó Tinh là người như thế nào?
Cậu ta mới chỉ mười lăm tuổi đã trở thành nghiên cứu sinh của viện nghiên cứu vi sinh vật nổi tiếng toàn quốc.
Thành tựu đáng kể nhất của cậu ta là phát hiện ra cơ chế miễn dịch đáng kinh ngạc của một loại tảo vi sinh cộng sinh cùng một loại nấm hiếm gặp.
Phát hiện này đã đưa lịch sử y học bước sang một trang mới.
Các nhà khoa học kì vọng có thể dựa vào phát kiến này mà điều chế một loại thuốc cường hóa hệ miễn dịch của con người, hạn chế đến mức thấp nhất ảnh hưởng của các loại dịch bệnh chưa thể chữa khỏi cùng với những nguy cơ xuất hiện của những loại biến thể mới, cho nên viện nghiên cứu vi sinh vật đã gửi cậu ta sang đại học Cambridge, Anh Quốc để tiếp tục nghiên cứu.
Vào ngày công bố thành tựu nghiên cứu thì mẫu thí nghiệm do cậu ta trông coi đột nhiên không cánh mà bay khiến buổi họp báo buộc phải hoãn lại.
Kể cả camera giám sát hoạt động 24/24 cũng không tìm thấy dấu vết của kẻ trộm mà người cuối cùng vào phòng thí nghiệm lại là Phó Tinh.
Trách nhiệm cuối cùng bị quy kết cho cậu ta, vì trong quá trình nghiên cứu cậu ta có công lớn nhất cũng là người đặt nền móng nghiên cứu nên nhóm các nhà khoa học thống nhất khai trừ cậu ta ra khỏi đội ngũ, âm thầm đưa về nước, giữ lại cho cậu ta đường lui cuối cùng.
Phó Tinh cảm thấy bất mãn vì cách tra xét hời hợt của họ nên đã đánh cắp một phần tư liệu nghiên cứu quan trọng đem về nước để tiếp tục nghiên cứu.
Nghiên cứu còn chưa kịp thực hiện thì mạt thế đã xảy ra, chuyến bay của cậu ta buộc phải hạ cánh xuống thành phố này đồng thời Phó Tinh cùng đội ngũ bị thất lạc, một mình tìm đường đến căn cứ thủ đô hội họp cùng họ.
Trên đường đi lại gặp phải một đám người cũng đi đến căn cứ thủ đô, Phó Tinh theo bọn họ đi được một ngày thì mới nhận ra bộ mặt thật của chúng.
Chúng chấp nhận cho cậu ta đi cùng bởi vì lão đại của chúng nam nữ đều ăn mà cậu ta thì quá mức thuận mắt.
Phó Tinh trong lúc vật lộn với hắn ta vô tình giết người, cậu ta vội vàng hoảng loạn chạy trốn ngay trong đêm.
Một mình lang bạt vừa chạy trốn những kẻ mặt người dạ thú vừa tránh móng vuốt của zombie, một nghiên cứu sinh quanh năm trong phòng thí nghiệm như cậu ta sao có thể chịu nổi.
Đến khi sắp kiệt sức khi đang chạy trốn zombie thì cuối cùng Phó Tinh cũng gặp được người của quân đội đi lấy vật tư.
Cậu ta được đưa đến căn cứ thủ đô, vốn nghĩ rằng chờ đón mình sẽ là hào quang vạn trượng, người người kính trọng, nhưng không, thứ chờ đợi cậu ta là bản án cáo trạng mà chính cậu ta cũng không hiểu.
Thì ra thành phẩm nghiên cứu lúc trước bị mất đã vô tình bị phát tán trên một chuyến bay, khiến những người trên chuyến bay này trở thành mầm bệnh đầu tiên, nghiên cứu của cậu ta trở thành vật khơi mào của mạt thế.
Tội của cậu ta có chết trăm lần, ngàn lần cũng không đủ đền.
Nhưng một thiên tài như cậu ta mà chết thì thật đáng tiếc, cho nên họ tiêm cho cậu ta một loại hoocmon ức chế, buộc cậu ta luôn giữ tỉnh táo để ngày đêm nghiên cứu ra thuốc giải.