Xuyên Nhanh Nữ Phụ Lại Muốn Đảo Chính

Chương 8

Toàn bộ quá trình Cố Dịch Lãng đều rất yên tĩnh, đến âm thanh va chạm của dao nĩa cũng giảm đến mức thấp nhất.

Giơ tay nhấc chân đều theo đúng quy củ như sách giáo khoa, tuyệt không sai lệch một li.

Dạ Tịch lại không câu nệ như hắn nhưng cũng không mất vẻ ưu nhã.

Người đàn ông được bao phủ trong ánh sáng cam, bên cạnh âm nhạc du dương, gương mặt như tượng tạc, từng đường nét nhu hòa, dịu dàng như mang ánh sáng.

Nếu bây giờ cho hắn một đôi cánh hắn liền có thể bay lên.

- Rất đẹp sao?

Cố Dịch Lãng ưu nhã lau khóe miệng, một động tác nhỏ cũng khiến người ta không thể rời mắt.

- Ừ.

- Thích sao?

- Không thích.

- Thật sự không thích? Hửm? - Cố Dịch Lãng nguy hiểm híp mắt.

- Anh có con.

- Dạ Tịch một mặt nghiêm túc trả lời hắn.

Cố Dịch Lãng có chút ngây ra.

Đến khi nghĩ ra cô có ý gì thì có chỉ thấy dở khóc dở cười.

Hắn cũng không phải tán tỉnh cô, cô đã chạy đến chuyện làm mẹ kế của Cố Mặc Vũ luôn rồi.

Hắn nên nói cô thần kinh thô hay là giỏi giả vờ đây?

Giỏi giả vờ hay không thì hệ thống không biết, nó chỉ biết kí chủ nhà nó sắp lật bàn.

[ Kí chủ, thực ra chúng ta có thể cưa đổ hắn rồi đòi cao ốc.]

Hệ thống thấy không khí không đúng liền làm quân sư.

- Ta không làm.

[ Có ai bảo cô thích hắn thật đâu.]

- Ta không làm được loại chuyện lừa gạt NPC.

Quá thất đức.

Ta...không còn lời gì để nói.

- Đường tiểu thư, chúng ta làm một giao dịch?

Cố Dịch Lãng sau khi hồi thần rồi liền bày ra bộ dáng bày mưu tính kế.

- Không muốn.

- Dù có liên quan đến Đường gia.

- Nói nghe chút.

Cô gái vốn uể oải dựa vào ghế liền ngồi thẳng dậy, hai mắt cũng như phát sáng.

- Cô theo tôi, tôi cứu Đường thị, thế nào?

- Anh muốn bao nuôi tôi?

Dạ Tịch âm thầm trợn trắng mắt.

Ta cần bao nuôi sao? Cần sao?

Khoan đã, hắn nói cứu Đường thị?

- Đường tiểu thư cho là thế thì đúng vậy.

- Không đi.

Còn tưởng hắn muốn thay ta giải quyết phiền phức chứ.

Đúng là không tin người khác được, vẫn là mình tự lên tương đối tốt.

- Tại sao?

- Tại sao không phải tôi bao nuôi anh?

Đại lão sao có thể bị bao nuôi.

Có bao nuôi cũng là cô bao nuôi người khác.

Nhưng mà bao nuôi biến thái, có chút phiền phức.

Có nên rút lại lời nói không?

Cố Dịch Lãng nhất thời nghẹn tại cổ họng.

Lời đằng sau không nói ra nổi.

Hắn đã chuẩn bị vô số lí luận để ứng đối cô nhưng không nghĩ cô lại hỏi một câu như thế.

Lời này hắn tiếp thế nào?

- Đường gia sắp phá sản.

Vẫn nên nhắc cô gái to gan này một chút hiện thực đi.

Đường gia cũng sắp phá sản, cô có bao nhiêu tiền bao nuôi hắn đây?

Hắn nghi ngờ ta không có tiền bao nuôi hắn?

Tiền của nguyên chủ có thể do Đường gia cho nhưng tiền của ta thì không nhé.

Hệ thống không thể không nghĩ đến lúc trưa khi kí chủ nhà nó nằm dài trên giường đúng là có đầu tư vào một dự án mới, hơn nữa còn lấy đi gần hết tiền trong tài khoản nguyên chủ.

Lúc đó nó còn hỏi một lần liền chơi lớn, cô không sợ đầu tư thất bại à?

Kí chủ nhà nó lại chẳng chút để ý bỏ ipad sang một bên: Sẽ không.

Tự tin, chắc chắn như nắm rõ hết thảy.

Đến nhà đầu tư kinh nghiệm cũng không dám phách lối như cô.

Lời khuyên nhủ cũng bị nó nuốt vào bụng.

Để kí chủ thất bại một lần đi, trưởng thành thì tốt rồi.

- Không muốn thì thôi.

May mắn hắn không đồng ý.

Dạ Tịch âm thầm thở phào trong lòng.

Hệ thống thực khinh bỉ kí chủ nhà nó, ngoài mặt thì bày ra tư thế lão đại bao nuôi tiểu tình nhân, trong tâm thì mơ ước tiểu tình nhân đừng đi theo mình.

- Xin mời Đường tiểu thư bao nuôi tôi.

Khi tiểu nhân trong lòng còn chưa kịp chơi pháo bông, Dạ Tịch đã nghe thấy người đối diện nói một câu như thế.

Không đúng, hắn sao lại đồng ý rồi.

Một đại nam nhân như hắn lại đồng ý cho một cô gái đang phá sản bao nuôi sao? Mặt mũi đâu? Tâm hắn không đau sao?

Nghi ngờ bản thân gặp phải Cố Dịch Lãng giả.

- Vậy Đường tiểu thư muốn khi nào chính thức bao nuôi đây?

- Hiện tại không muốn.

- Dạ Tịch xách túi đứng lên muốn nhanh chóng rời đi.

Cảm thấy bị hố.

- Đường tiểu thư nhớ thanh toán.

- Cố Dịch Lãng cũng không níu kéo, chỉ nhẹ nhàng nói theo.

Dạ Tịch xém chút nữa chân trái đạp chân phải mà ngã sấp xuống.

Hắn thích nghi cũng nhanh quá rồi.

Lòng tự trọng bị hệ thống ăn sạch rồi sao?

- Biết rồi.

Hệ thống trợn tròn mắt nhìn kí chủ nhà nó nhẹ nhàng phẩy tay.

Tư thế kia so với phá gia chi nữ, tiêu tiền như rác còn muốn tiêu sái hơn.

Cố Dịch Lãng nhìn theo bóng lưng cô gái rời đi, bàn tay giơ lên che hai mắt đang dâng lên từng tia âm trầm.

Tà khí trên người hắn như lan tràn ra, hắc ám vây hãm.

- ---------------

Trả tiền xong liền một mạch chạy trối chết về nhà, như thể phía sau có hồng hoang mãnh thú đuổi theo cô vậy.

Có cần phải thế không?

Hoàn toàn không muốn dây dưa với biến thái.

Dọa chết bổn cô nương rồi.

Dạ Tịch thong dong đi bộ về biệt thự, vừa mở cửa đã thấy khung cảnh ấm áp, thâm tình bên trong.

Đường gia chủ đang cùng mẹ nữ chính dùng bữa dưới ánh nến, khung cảnh lãng mạn, nên thơ, cùng tiếng nhạc du dương chẳng kém gì một buổi hẹn hò bên ngoài.

Thím Hà đứng ở một bên nhìn thấy Dạ Tịch đầu tiên, biểu tình có chút xoắn xuýt không biết phải làm sao.

Nhanh như vậy đã mời mẹ nữ chính về nhà, Đường phu nhân còn chưa có chết mà.

Trong thời gian cô đi giao lưu với Cố biến thái đã xảy ra chuyện gì rồi?

Dạ Tịch trở về động tĩnh không lớn, hai người chìm trong bong bóng tình yêu cũng không nhận ra, vẫn như cũ nên làm cái gì thì làm cái đó, nên nắm tay thì nắm tay, nên nhìn nhau cười thì nhìn nhau cười, hoàn toàn không có chút áp lực tâm lí nào.

Đường gia chủ rảnh rỗi như thế à? Đường gia không phá sản nữa?

Khi thím Hà cho là tiểu thư nhà mình sẽ làm loạn thì cô lại trấn định ngồi trên sofa nghịch điện thoại, không náo không ồn, không ảnh hưởng đến hai người đang có bữa tối tình nhân.

Tiểu thư thay đổi nhiều quá.

Thím Hà không biết tại sao lại thấy khóe mắt cay cay.

Bà không nên nghi ngờ tiểu thư.

Cô ấy số quá khổ.

Tiểu thư chỉ học cách trưởng thành thôi.

Trong khi thím Hà thương tiếc Dạ Tịch thì cô đang ngồi lướt web phổ cập thông tin.

Thì ra trong thời gian cô không chú ý bên phía phe đồng minh nữ chính đã làm được rất nhiều việc.

Tỉ như việc Chu gia không quản bệnh tình chưa tốt đã nhanh chóng mở họp báo công bố nữ chính là cháu gái.

Chu gia không có con cái, hiện tại công khai chính là giúp nữ chính một bước lên mây.

Lại tỉ như nam chính cuối cùng đã tìm được hacker gỡ hot search xuống đồng thời mua thủy quân đẩy chuyện của Chu gia lên nhanh chóng đưa cổ phiếu của EG ổn định trở lại.

Lại tỉ như Đường thị cùng EG vừa kí kết một hợp đồng giá trị lớn trùng hợp cứu Đường thị khỏi hiểm cảnh.

Cũng không trách Đường gia chủ hấp tấp lấy lòng mẹ nữ chính như thế.

Xem ra đã biết mình còn có một người con gái có địa vị như thế.

Người con gái ngỗ ngược như cô lại càng không có giá trị lợi dụng rồi.

Ngôn luận trên mạng cũng dần đổi chiều.

Không phải mắng chửi khắp các mặt trận nữa mà phân làm hai phe rõ ràng, bên khen, bên chê nhưng nhiều hơn vẫn là khen hai người xứng đôi.

Vì sao ư? Bởi vì vị hôn thê kia là tiểu thư Tống gia, so với Cung gia đương nhiên không thể sánh bằng, rõ ràng là trèo cao.

Mà bây giờ nữ chính được Chu gia công nhận, vị thế hoàn toàn áp đảo vị hôn thê kia.

Đúng, chính là Tống gia có vị thiếu gia chán sống kia ấy.

Cho nên mới nói, trái đất thật tròn mà.

Bên trong vẫn chưa xong, Dạ Tịch lại muốn uống nước, một người lịch sự như cô sẽ không xông vào, cho nên:

- Thím Hà, rót cho tôi cốc nước.

Âm thanh trong trẻo cắt ngang tiếng nhạc jazz, cũng thành công khiến Đường gia chủ sặc rượu.

Cả hai biểu tình cứng ngắc nhìn sang bên này.

Để có bữa tối dưới ánh nến đúng nghĩa, phòng khách chỉ để đèn sàn, Dạ Tịch dựa cả người lên sofa, cả người như chìm vào hư vô, khi gọi thím Hà cô hơi nghiêng đầu về bên này, ánh sáng từ sàn hắt lên một màu vàng nhạt phác họa đường cong cằm trôi chảy.

Tóc đen rũ xuống vai, ánh mắt mang ý cười đang nhìn bọn họ.

Thím Hà bị chỉ mặt gọi tên thoáng chút bối rối liền nhanh chóng mang cho Dạ Tịch một cốc nước cam.

- Đường tổng hôm nay thật có nhã hứng đấy.

- Dạ Tịch một bên tiếp ly nước, một bên mỉm cười chào hỏi Đường gia chủ.

- Dạ Tịch, con...

- Đường tổng vẫn nên suy nghĩ câu trả lời cho ông ngoại tôi thì hơn.

Nói đến Nhan gia sắc mặt Đường gia chủ thoáng tối tăm.

Những năm nay Nhan gia luôn không để ông ta vào mắt, nếu không phải có mẹ nguyên chủ ở giữa, đừng nói đến giúp, một cái liếc mắt Nhan gia còn lười cho.

Chuyện Đường gia gặp nguy cơ lần này mẹ nguyên chủ còn chưa biết, Đường gia chủ vốn muốn tự mình xoay sở, thực sự không nổi mới hạ mình với Nhan gia.

Những năm đầu, nếu không có sự giúp đỡ của Nhan gia thì làm gì đến lượt ông ta lên nắm quyền.

Nhưng Đường gia chủ căm phẫn nhất là thái độ bề trên của Nhan gia, nếu không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không nói cho mẹ Đường.

Sống cùng một người phụ nữ hơn mình một bậc sao có thể không ngột ngạt? Đường gia chủ tìm tới mẹ nữ chính để tìm lại vị thế đàn ông cũng là bình thường.

Chỉ tiếc hiện tại cô trở thành nguyên chủ, cũng có trách nhiệm giúp cô ấy hoàn thành nguyện vọng.

- Tiểu Tịch, con đừng hiểu lầm, dì và cha con không như con nghĩ đâu.

- Mẹ nữ chính lập tức đứng lên giải thích.

Bộ dạng bối rối kia khác nào có tật giật mình.

Thật là tinh tế.

- Mẹ tôi không có em gái, đừng gọi bậy.

- Dạ Tịch tựa cằm vào khuỷu tay, cười tươi với mẹ nữ chính.

- Đường tiểu thư, tôi...tôi không có ý đó.

- Mẹ nữ chính người hơi lung lay, tay phải vịn chặt vào bàn mới đứng vững.

- Đường Dạ Tịch, kính ngữ của mày đâu? Quy củ của Đường gia mày ném ra sau đầu rồi sao?

Đường gia chủ lo lắng đỡ mẹ nữ chính, hướng Dạ Tịch quát lớn.

- Ôi chao, mẹ tôi không dạy qua phải dùng kính ngữ với tiểu chân ái của ông.

- Dạ Tịch cố ý kéo dài chữ "chân ái", nghe thế nào cũng thấy châm chọc.

- Mày câm miệng.

Đừng nói bậy.

- Đường gia chủ giận đến nghiến răng.

- Không nên cáu giận quá đâu, nhỡ tim chịu không được thì làm sao đây?

Nhìn nụ cười chướng mắt kia Đường gia chủ thực sự muốn nhào lên xé rách mặt Dạ Tịch ra.

Trước đây sao lại cảm thấy nó ngoan ngoãn, hiểu chuyện đây.

- Tiểu thư, đừng làm lớn chuyện nữa.

- Thím Hà nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Dạ Tịch nhỏ giọng khuyên nhủ.

- Mày...bất hiếu...!- Đường gia chủ thở hổn hển chỉ tay vào mặt Dạ Tịch.

- Trí Viễn, đừng tức giận.

Đường tiểu thư còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.

Mẹ nữ chính vừa ủy khuất ba ba biện minh cho Dạ Tịch vừa vỗ lưng cho Đường gia chủ.

- Bà còn bênh nó? Không thấy nó không coi bà ra gì sao? Hôm nay không dạy dỗ nó tử tế tôi cũng không mang họ Đường.

- Đường gia chủ sao chịu nổi việc đứa con còn không biết có phải của mình không hỗn láo với tình yêu của mình.

- Thím Hà, lấy gia pháp ra đây.

Ôi, còn động đến cả gia pháp rồi, ta sợ quá đi.

Có quỷ.

- Trí Viễn...

Mẹ nữ chính bị Đường gia chủ ấn ngồi xuống, chỉ có thể yếu ớt khuyên can.

- Bây giờ tôi còn không sai bảo được một người làm?

Đường gia chủ thấy thím Hà đứng yên không nhúc nhích thì cau mày.

Phản, làm phản hết rồi.

Có Nhan gia chống lưng liền không coi ông ta ra gì rồi.

Đường gia chủ đại khái chưa bao giờ tức giận như thế, hùng hùng hổ hổ tự mình đi lấy gia pháp.

Chậc, không có Nhan gia chống lưng, người nóng nảy như Đường gia chủ sao lại ngồi lâu ở vị trí chủ vị thế nhỉ?

Chính tại lúc Đường gia chủ mang được gia pháp ra thì phòng khách đã không còn bóng người, đứa con gái vừa rồi còn ngỗ nghịch với ông ta đã không thấy.

Chạy rồi?

Mấy lời mắng chửi chuẩn bị sẵn không có chỗ dùng, nó không chỉ không coi ai ra gì còn cực lực khinh thường ông ta.

Không nói một lời liền đi, nó coi đây là chỗ nào?

Mẹ nữ chính ngồi trên ghế, trên mặt chỉ một biểu cảm không thể tin, câu nói cuối cùng kia vẫn vang bên tai: “ Đừng giả vờ trước mặt tôi, tôi chướng mắt bà thì Bạch Linh San cũng không sống tốt đâu.”

Sao cô nhìn ra được? Nhiều năm như thế...
Bình Luận (0)
Comment