"A!" Hiri vùng dậy, đầu toàn mồ hôi, ả nhìn xung quanh, nhận thấy là căn phòng quen thuộc thì khẽ thở ra.
Kết thúc rồi!
20 năm trước vào trận K7, Sergi đã bị đuổi tận giết tuyệt, xác còn bị mang về tiêu hủy, hoàn toàn biến mất trên thế gian. Rõ ràng đã chết lâu như vậy tại sao vẫn còn ám ảnh ả trong mỗi giấc mơ chứ?
Ả lê bước xuống giường ngồi trước gương, nhìn một lúc lại có chút thất thần.
Tiếng gõ cửa chợt vang lên.
"Vào đi."
"Ngài vẫn ổn chứ?" Một người đẩy cửa bước vào, đi tới bên ả.
"Minh Minh... ta làm vậy có sai không?" Ả úp mặt vào hai lòng bàn tay, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
Người đàn ông kia cười khẽ, giữ lấy vai ả từ phía sau, cũng ngước mắt nhìn vào gương:"Chẳng có gì là đúng hay sai hết, không phải sao?"
Ả quay lại ôm lấy cổ hắn:"Nhưng dạo gần đây ta luôn gặp ác mộng... nó như muốn nói ta sai rồi..."
"Cũng như Sergi hạ bệ Vesur, không có gì là đúng hay sai, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu." Hắn hôn nhẹ lên trán ả, nhàn nhạt nói.
"Mạc Mạc đâu rồi?"
"Hắn ở chỗ đức vua, thưa ngài." Hắn chợt liếc thấy một chuỗi vòng hạt đã sờn cũ trên bàn, cười khẽ:"Ngài vẫn còn nhớ thương Đông Thương Tang Thanh sao?"
Ả hơi sững lại, khép hờ mắt không trả lời. Minh Vương và Mạc Lâm là hai người bạn từ thời Sergi còn làm nhiệm vụ giả, cùng nhau lập nên một quân đội hùng mạnh đánh thẳng lên tầng. Sau trận thắng lợi đó, Sergi đã cải cách lại toàn bộ hệ thống. Hơn nữa còn thả tên yêu ma bị đày đọa dưới đáy tầng 5 của toà nhà ra.
Kẻ đó tên là Đông Thương Tang Thanh.
Không ai biết hắn đã bị giam dưới đó bao lâu, chịu bao nhiêu đau đớn và khổ hình. Không ai biết tại sao việc đầu tiên Sergi làm sau khi trở thành chủ tòa nhà lại là thả hắn ra, nhưng Hiri vẫn biết một vài thứ, như là kế hoạch lật đổ Vesur chính là do Đông Thương Tang Thanh và Sergi từ lâu đã cùng nhau bàn bạc. Sergi là nhiệm vụ giả cao cấp nhất, có đặc quyền đi tới tất cả các tầng, hẳn là cô ta đã đến tầng thấp nhất, gặp được Đông Thương Tang Thanh và thực hiện giao ước rằng nếu thành công nhất định sẽ thả hắn, còn hắn thì đưa thông tin tổ chức này cho cô ta. Chính vì thế Sergi mới là người đầu tiên trong lịch sử, một nhiệm vụ giả lại có thể soán được ghế chủ tòa nhà!
Tất cả chắc chắn là nhờ Đông Thương Tang Thanh! Đến Vesur độc ác như thế cô ta còn không giết mà chỉ nhốt xuống tầng 5 Âm Giới. Vậy mà cô ta lại giết hắn!
Nhưng ít nhất... ả đã trả thù được cho hắn.
Từ lần đầu gặp, Hiri đã vô cùng sửng sốt vì nhan sắc Đông Thương Tang Thanh, sau khi kinh ngạc qua đi, ả lại bị dáng vẻ phóng thoáng vô tư của hắn làm cho rung động, hắn là người đầu tiên ả thích, cực kỳ thích. Thế nhưng hắn lại luôn quấn lấy Sergi mặc kệ bị cô ta ghét bỏ, đến kẻ mù cũng biết hắn thích Sergi, nhưng buồn cười ở chỗ chính cô ta lại không biết! Còn chỉ vì một lỗi lầm mà thẳng tay giết hắn!
Ả bật cười:"Sergi à... ai cũng nói ngươi nhân hậu từ bi, một mình ngươi đứng lên cứu tất cả mọi người. Nhưng tại sao ngươi lại nhẫn tâm, thẳng tay không chút do dự giết chết một người luôn bên cạnh ngươi như vậy?" Và liệu có một ngày nào đó, ngươi sẽ giết luôn cả ta?
Tất cả những gì ta làm chỉ là tự vệ, và để trả thù cho hắn.
Đông Thương Tang Thanh!
_________________________________
35 năm trước...
"Hiri? Để ở phòng khách đi, ta đâu gọi ngươi vào?"
Ả khẽ liếc mấy tấm bùa chú, thầm ghi nhớ trong lòng rồi quay đi, trong lúc thất thần nhớ lại hình vẽ, lúc vòng qua ngã rẽ ả chợt đâm vào một người. Người này vội đỡ lấy ả, nhưng khi nhìn kỹ thì lập tức buông ra, hắn hỏi:"Sergi đâu?"
Hơi cúi đầu, bàn tay khẽ siết chặt, ả đáp:"Ngài ấy đang ở cùng Ngài Silver."
Đông Thương Tang Thanh hơi nhíu mày, hắn lưỡng lự một chút rồi quyết định không đi tới đó nữa, Hiri thầm vui vẻ, nhẹ nhàng nói tiếp:"Ngài có muốn thử chút trà không? Ta mới chế tạo ra một loại trà giúp tinh thần thư thả, tâm hồn thoải mái."
Vốn dĩ hắn cũng đang nhàm chán không có gì làm, ở đây cũng chỉ toàn bám theo gây sự chú ý với Sergi, nghe vậy thoáng nghĩ ngợi rồi gật đầu.
Phòng bếp, Hiri nấu một tách trà cho riêng hắn, hắn là người đầu tiên được thưởng thức loại trà này.
Dưới ánh mắt mong chờ của ả, Đông Thương Tang Thanh nhấp một ngụm, gật gù:"Không tệ, nhưng sao có chút giống loại trà Thanh Thảo Hương lần trước ta uống trộm trong phòng Sergi?"
Ả giật mình, sao có thể? Đây là lần đầu tiên ả pha loại trà này mà.
"À, không giống!" Hắn lại như nhớ ra điều gì:"Nếu Thanh Thảo Hương đầy đủ 10 yếu tố, loại trà này của ngươi chỉ đáp ứng 7. Nhưng không sao, đã rất khá rồi."
Sắc mặt Hiri thoáng chốc trắng bệch.
Chẳng lẽ vì là bản sao, cho nên sẽ luôn thua kém bản chính hay sao?
Dù cố gắng thế nào, cô ta vẫn chỉ luôn chậm một bước...
"Ta đi đây, chắc tên kia cũng trở về rồi." Đông Thương Tang Thanh xem thời gian, đặt lại chén trà mới uống một ngụm xuống bàn, nói đi liền lập tức quay lưng rời đi.
Khoan...
Bỗng nhiên chân ả tự động đuổi theo bóng dáng hắn, đuổi mãi đuổi mãi nhưng lại chẳng thể kịp...
Tại sao tất cả bọn họ luôn vây quanh Sergi? Rốt cuộc ả thua kém ở điểm nào? Cùng một gương mặt, năng lực cũng chỉ kém hơn có chút xíu...
Ả thật sự không thể đuổi kịp để bước vào thế giới của bọn họ ư?
Một thời gian sau, khi Sergi đã thành công bước đầu cho ra thuật phong ấn sơ cấp, cô ấy nhanh chóng gọi Silver đến chung vui.
Hiri cũng không nhàn rỗi, trong lúc Sergi khẳng định lại vị thế của mình để có thể giữ họ có cuộc sống an ổn trên tầng 5, ả cũng phải giải quyết những vấn đề nhỏ phát sinh trong quân đội ở tầng 3, đảm bảo để Sergi có thể hoàn toàn tập trung cho việc phát minh nghiên cứu.
Hôm nay không có việc gì, đúng giờ, Hiri định đến đưa trà cho Sergi, chợt có tiếng chân phía trước, ả thoáng nhìn lên, lại vội vã cúi đầu.
Silver!
Kẻ này ngay từ khi Sergi mới xuất hiện, dưới sự phản đối của các tòa nhà khác đã đứng lên ủng hộ cô, trở thành bạn tốt nhất của Sergi đến tận bây giờ. Đồng thời hắn ta cũng cực kỳ chán ghét ả, chưa từng cho ả một sắc mặt tốt.
Nghe tiếng bước chân hắn đi lại phía này, Hiri căng thẳng.
"Hiri."
"Vâng."
Hắn đột ngột nâng cằm ả lên nhìn chăm chú, tim ả đập mạnh, không hiểu sao chỉ cần nhìn thấy người này bản năng ả lại cực kỳ sợ hãi. Trước khi chân ả mềm nhũn ngã xuống, hắn thu tay lại lôi một chiếc khăn ra lau, thản nhiên quay người bỏ đi.
"Giống chỗ nào chứ..."
Nghe thấy câu đó, nắm tay ả lập tức siết chặt lại, toàn thân không khống chế được mà run rẩy.
Ả đã làm mọi thứ có thể, cố gắng hoàn thành thật tốt.
Nhưng...
Chừng nào Sergi vẫn còn, chừng ấy sự tồn tại của ả vẫn không có ý nghĩa!
Mọi người đều mang Sergi ra so sánh với ả, ả có thể hơn hàng trăm ngàn người, nhưng chỉ cần thua kém Sergi, ả lập tức biến thành kẻ vô dụng!
Tại sao Silver ghét ả? Còn không phải là vì gương mặt này giống hệt Sergi hay sao?
Tại sao Đông Thương Tang Thanh chẳng bao giờ để ý đến ả? Còn không phải vì có một phiên bản hoàn hảo hơn ả hay sao?
Ả ngày đêm bị suy nghĩ ấy ám ảnh, cơ thể đều tiều tụy đi, nhưng ở tòa nhà này có ai để ý đến ả mà nhận ra điều đó cơ chứ?
"Hiri, dạo này trông ngươi hơi nhợt nhạt đó. Chú ý giữ sức khỏe, đừng cứ suốt ngày mang trà tới cho ta, ta không khát đâu."
Giật mình nhìn lên, Sergi đang ngồi giữa đống giấy vẽ mỉm cười nhìn về hướng này, ả bỗng thấy chói mắt.
Sergi à... ngươi tốt đẹp đến mức không ai có thể nỡ làm hại ngươi...
_______________________________
"Minh Minh, ngài Sergi đâu rồi?" Hiri mặt mày hoảng hốt chạy như bay tới, chân ả còn không kịp đi giày, sớm đã bị các mảnh gạch đá khắp nơi làm cho rớm máu.
"Hiri? Sao ngươi lại ra đây? Ngài ấy đang ở kia cản Đông Thương Tang Thanh rồi." Minh Vương nhíu mày giữ lấy tay ả lôi trở lại:"Đừng tới gần! nguy hiểm lắm."
Không! Ta không sợ nguy hiểm!
Dùng hết sức vùng tay hắn ra chạy về hướng đó. Nhưng khi tới nơi, ả chỉ thấy ngực Đông Thương Tang Thanh bị một lưỡi kiếm xuyên qua, mà người cầm chuôi kiếm không ai khác chính là Sergi.
Gương mặt cô gái tưởng chừng luôn dịu dàng mỉm cười kia khi ấy lại không có chút do dự, mà Đông Thương Tang Thanh cũng chỉ đứng lặng người, không hề phản kháng.
Thấy hắn dần hóa thành tro bụi rồi biến mất, ngay cả ánh mắt cuối cùng cũng không nhìn tới ả. Trời đất quay cuồng, ả lảo đảo ngất đi.
Ý nghĩa tồn tại của ta, ngươi cướp đi.
Người ta yêu nhất, ngươi chẳng do dự giết mất rồi.
Sergi!