Tới một ngã rẽ, Dương Mịch rốt cuộc lên tiếng:"Tách ra thôi."
Mục Lãng gật đầu, dường như họ đã quen thuộc cách hành động này từ lâu, nói ra chỉ để cho Di Giai nghe mà thôi.
Quả nhiên Dương Mịch nhìn Di Giai:"Cô đi theo tôi."
Di Giai còn chưa lên tiếng, Mục Lãng đã lơ đãng nói:"Để cô ấy theo anh đi."
Dương Mịch hơi bất ngờ vì Mục Lãng thường ngày rất tùy ý cô, luôn tỏ vẻ sao cũng được không quan trọng, ít khi nói ra đề nghị của mình.
"Này... 2 người ngưng tự mình sắp xếp đi được không? Sao không hỏi ý tôi?" Di Giai ló đầu ra thể hiện sự tồn tại của mình.
"Ý cô?" Dương Mịch càng khó hiểu
"Phải. Tôi muốn đi 1 mình."
"Cũng tốt. Tách ra như vậy tỷ lệ gặp hòm đồ cũng cao hơn." Mục Lãng lập tức thoải mái hùa theo
Cằm Dương Mịch như muốn rớt xuống đất, cô vô cùng kinh hãi nhìn hai người như sinh vật lạ:"Các người nghiêm túc? Có đùa không vậy? Cô! Cô xếp hạng mấy?" Một người bình thường sao có thể tự tin đến mức này?
"Thật ngại quá... tạm thời tôi chưa có hạng..." Di Giai ngượng ngùng gãi đầu
"..." Đây là trò đùa của các người sao?
Rốt cuộc Mục Lãng phải an ủi trái tim liên tục chịu đả kích của Dương Mịch:"Em cứ yên tâm. Cô ấy rất khá!"
"Anh chắc chứ?" Dương Mịch le lói
"Cảm giác vậy."
"..." Các người thấy trêu đùa tôi vui lắm đúng không?
Cuối cùng Dương Mịch cũng đồng ý chia 3 ngả, còn hết sức dặn dò Di Giai phải cẩn thận đứa bé trong bụng. Di Giai đoán rằng cô ấy tuy là sát nhân nhưng vẫn có lòng nhân hậu nhất định, nghiêm túc lắm nghe. Khi Dương Mịch đã đi, chỉ còn lại hai người, Di Giai quay sang hỏi Mục Lãng:"Hai người có quan hệ gì vậy?"
"Bảo Bối, em ghen à?" Hắn lập tức tủm tỉm
Di Giai xoay người rời đi, Mục Lãng vội đuổi theo, đưa cho cô một thanh kiếm:"Ban nãy tôi vừa mượn của bạn, cô cầm phòng thân đi. Không lẽ cô định tay không giết địch đấy à?"
"Cảm ơn."
"Còn nữa... Dương Mịch là em họ tôi. Con bé nghiện game online nhập vai, lúc rơi vào thế giới này nó cũng thích nghi nhanh nhất."
"Kỹ năng của cô ấy là gì?"
"Điều khiển trọng lượng."
Di Giai gật đầu, nhiều kỹ năng thật khiến người ta ghen tỵ. Mục Lãng im lặng một lát, rốt cuộc vẫn nói:"Đừng để bản thân gặp nguy hiểm."
Cô ừ một tiếng, xoay người chạy về hướng khác.
Con đường phía cô chọn hai bên toàn những dãy nhà đổ nát, Di Giai ngửa đầu nhìn lên trời suốt cả quãng đường nhưng không thấy khinh khí cầu thả hòm nào cả, có chút thất vọng.
Không lẽ nhân phẩm thật sự kém như thế?
"Đứng lại!" Bất chợt một kẻ to con từ đống đổ nát vọt ra chắn đường:"Là một đứa con gái!" Hắn cao giọng. Lập tức có tầm 20 người từ khắp mọi phương hướng đi ra.
"Ngon...."
"Hiếp rồi giết!"
"Hahaha..."
Di Giai dừng chân, suy nghĩ một lát rồi hơi nghiêng đầu hỏi:"Các ngươi có đồ ăn không?"
"Đồ ăn của anh hôm nay chính là em đó baby!!!" Một kẻ cao giọng. Lũ người cười ầm lên.
Một lát sau...
"Bà nội à... đây là toàn bộ chỗ lương thực tụi con cướp được mấy nay... xin dâng lên cho ngài nhét kẽ răng..."
"Bà nội! Bà không nhận đống quần áo mới này là không nể mặt con rồi!"
"Bà ơi..."
Nhìn đống đồ xếp thành ngọn núi nhỏ trước mặt được các thanh niên bê ra từ đống đổ nát, cô nhướn mày:"Mấy nay giết bao nhiêu người rồi?"
"Bẩm bà nội, tụi con mỗi người chưa giết quá 10, chưa ai từng động qua người già và trẻ em. Bà cũng phải thông cảm cho tụi con ở nơi khắc nghiệt này, làm sao có thể giữ cho hai tay không dính máu được chứ?" Tên cầm đầu thổn thức khai báo
"Đúng đó! Đúng đó!" Bọn đàn em đồng thanh hưởng ứng
Di Giai quắc mắt nhìn quanh, đám người lập tức ngậm miệng. Tên cầm đầu định nói tiếp:"Bà nội à..."
Chợt có 1 tên đàn em hô lên đầy kinh ngạc cắt ngang:"Hòm vật tư!"
Một hòm đồ từ từ rơi xuống trước mặt Di Giai, tất cả chợt im lìm không một tiếng động. Khi hòm đồ chạm xuống đất, mặt trên của nó chiếu ra sáng đỏ thẳng lên bầu trời.
"Bà ơi! Chạy đi! Lát nữa sẽ có 1 đống người đến đây đó!" Đám người lập tức náo loạn.
"Im lặng!" Di Giai ngửa cổ lên trời nhìn ánh sáng chiếu lên xuyên qua cả làn mây, híp mắt nhàn nhạt:"Các người đi trước đi."
Mấy người nhìn nhau, tên cầm đầu thông minh nhất, hắn nghĩ ra điều gì đó, tiến lên hỏi:"Bà nội, có phải người định giết hết đám quái vật và đám người đến tranh cướp hòm vật tư?"
"Ừ." Còn phải lên hạng mà
Tên cầm đầu khựng lại, hắn nhớ lại trận chiến ban nãy, nhìn về phía đàn em một lúc, rốt cuộc ra quyết định:"Bà nội! Con có việc muốn khẩn cầu! Xin người hãy giữ chức vị đại ca, đưa nhóm tụi con lên đỉnh vinh quang cùng với!!! Ai gây chuyện với bà chính là gây chuyện với tụi con!"
Đàn em gã xôn xao, lập tức tiến lên gật đầu thề thốt. Mắt Di Giai giật giật, còn chưa kịp nói đã có tiếng chân lộn xộn tới phía này.
"Trốn." Di Giai hô lên với đám người, nhưng khi quay lại đã sớm không còn ai...
Tên cầm đầu ló mặt ra giữa đám đổ nát:"Bà ơi! cố lên!"
"..."
Một lúc sau có tầm 200 người tới gần, từ hai hướng ép Di Giai ở giữa như bánh mì thịt. Cô chạm vào hòm đồ, nó thu nhỏ lại chỉ bằng nắm tay.
"Dừng lại!" Có người vội hô to.
Di Giai như không nghe thấy, cất nó vào trong túi. Có kẻ kìm không được đã xông lên.
Mọi người chỉ thấy cô gái trước mặt lóe lên một cái, kẻ kia chợt ngã trên mặt đất, không động đậy gì nữa.
Tất cả lập tức lùi lại nhìn nhau. Họ đọc được trong mắt nhau sự kinh hãi. Rốt cuộc kẻ địch đã ra tay thế nào, họ còn chưa kịp nhìn ra!
"Là vị nào trên bảng?" Một kẻ đứng ra dõng dạc hỏi, lần này trong giọng nói đã có chút kính nể.
"Thật ngại quá. Ta chưa có xếp hạng." Mỗi khi nhắc đến vấn đề này, Di Giai lại gãi đầu ngượng ngùng.
Mọi người thoáng im lặng, kẻ kia lại hỏi tiếp:"Xin hỏi cô là ở nhóm nào?"
Di Giai nghiêng đầu, không lẽ định tới tận nơi để đòi hòm đồ? Trong nhóm phần lớn là người già và trẻ em, nếu không có 2 người át chủ bài kia ở đó, bị đám người này kéo tới tấn công hẳn sẽ rất khó nói trước kết quả.