3 ngày sau cuối cùng họ cũng tới được hang ổ của 1 trong số các quái vật sống theo bầy đàn mà Mục Lãng biết, trước mặt là một cái động khổng lồ sâu hun hút không thấy đáy. Mục Lãng lôi ra 2 quả cầu phát sáng chia cho Di Giai:"Trong này là đàn dơi hút máu người, tốc độ rất nhanh kích thước nhỏ nhưng điểm số sau khi giết mỗi con lại bằng 5 quái vật khác."
Di Giai gật đầu, bộ dáng vô cùng tùy ý tiến vào, Mục Lãng giật mình đuổi theo:"Sợ thì núp sau anh này!"
Càng tiến vào sâu, tiếng bước chân càng vang rõ, đi được một lúc vẫn chưa thấy động tĩnh gì, Di Giai nhịn không được rút kiếm chém lên vách đá tạo ra một tiếng ồn chói tai, lũ dơi ngủ sâu trong động giật mình thức giấc toán loạn bay ra, tiếp theo đó là một trận chém giết.
Mục Lãng đã bao lần tưởng tượng cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng tới khi vào trận chiến, hắn thật sự không có cơ hội ra tay. Hắn cực kỳ khó hiểu, rốt cuộc từ đâu mà trị liệu sư lại có sức mạnh và tốc độ bằng này? Cô là một "lỗi" của thế giới sao?
"Tới nơi tiếp theo thôi." Di Giai lau máu trên mặt, nhàn nhạt nói
Bỗng nhiên thấy giết quái vật lại có chút nhàm chán? Là quá đơn giản sao? Mục Lãng quyết định đưa cô đi tới những nơi mạo hiểm hơn mà không cần e dè nữa.
Vốn dĩ bọn họ đi mấy ngày đường lẽ ra đã tới hang ổ của quái vật tiếp theo, nhưng trên đường do nhìn thấy ánh sáng xanh chọc trời nào đó, mà Di Giai cũng nhất định muốn đi đến chỗ ánh sáng ấy trước nên Mục Lãng đành phải đi vòng theo. Kết quả tới nơi thì gặp một nhóm người, nhóm người này mở mồm liền một tiếng Bà Nội, hai tiếng Bà Nội, dáng vẻ vô cùng sùng bái. Đặc biệt khi biết họ đang đi săn thì càng xúc động!
Đó giờ chỉ có quái săn người, làm gì có ai chủ động săn quái?
Kết quả đám người nằng nặc đòi đi theo mở mang tầm mắt, mà bảo bối của anh cũng vô tư đồng ý, khiến anh buồn bực muốn chết.
Mục Lãng không vui.
Đây là chuyến nghỉ mát của hai người!
Kéo tới đông vậy làm gì?
"Mục Lãng!" Di Giai đập vai hắn, hắn sực tỉnh nhìn qua, lại lập tức ra vẻ lãnh khốc hỏi:"Chuyện gì?"
Cô không để ý lắm nói tiếp:"Phía trước là ngã ba, rẽ hướng nào đây?"
"Bên phải."
"Ồ." Di Giai đi lên phía trước dẫn đường cho đàn em, tên thủ lĩnh nhóm lưu manh nọ đột nhiên tiến lại gần cô:"Bà Nội, anh Mục trông có vẻ không cao hứng lắm?"
"Hả? Thế sao?" Di Giai lén liếc hắn ta, cảm thấy rõ ràng vô cùng bình thường mà.
"Rõ như ban ngày luôn!" Tên thủ lĩnh híp mắt đánh giá, hắn như hận rèn sắt không thành thép nói:"Con đã chú ý mấy ngày nay rồi, anh Mục rõ ràng không thích chúng ta đi cùng nhau."
"Không đâu. Anh nghĩ nhiều rồi." Di Giai lập tức bác bỏ, Mục Lãng không phải người không nói lý như vậy.
Mà Mục Lãng lầm lì mấy ngày, nhìn Di Giai nói chuyện với đám người kia vui không tả nổi liền ghen tị, cuối cùng hắn nhịn không được lại ngoe nguẩy đuôi tiến tới nắm tay Di Giai kéo xa ra khỏi đám người.
Mới bình thường được mấy ngày, lại phát bệnh rồi?
Di Giai liếc Mục Lãng một cái, hắn nhìn thẳng về phía trước, vô cùng lạnh nhạt nói:"Tha thứ cho em đấy."
"???"
Liên tục mấy ngày sau để thể hiện chủ quyền của mình, Mục Lãng gần như dính lấy Di Giai, không hề rời quá 2m.
Lâu dần, Di Giai cảm thấy Mục Lãng luôn có nhiều trò mới mẻ để thử giới hạn của cô, cô không ngại đánh hắn, chỉ là muốn giữ tự trọng cho hắn trước mặt người ngoài.
Cảnh tượng ấy vào mắt đám cẩu độc thân đàn em Di Giai thì lại là cảnh tượng ân ái chói mắt, trên đường đi vừa giết quái vật vừa được bón cẩu lương đầy mồm, quả thật là cảm giác mới lạ.
Cũng không biết họ rốt cuộc đã vây quét được bao nhiêu ổ quái vật nhưng danh tiếng của đoàn quân này đã vang xa.
Việc này cũng phải cảm ơn 1 thông báo đến từ kẻ thống trị - họ gọi kẻ đã đưa họ vào thế giới địa ngục này như vậy.
Khi nhìn thấy dòng thông báo phát ra từ chiếc vòng, mặt Di Giai lạnh đi.
[Vì có một nhóm người chủ động đi săn khiến số lượng quái vật giảm rất nhiều, lo sợ những người khác thấy thiếu thốn, không thể cùng nhau thi đua, ta sẽ cho ra một loại quái vật mới tên là những chú Khủng Long Bạo Chúa đáng yêu. Chúc mọi người chơi vui vẻ.]
Nhờ thông báo đó mà ai cũng biết đến họ rồi.