Mượn được thêm một lát thì càng phải tận dụng, không nghĩ thêm, Di Giai lại xoay người đến chỗ xác sống cư ngụ. Nơi đây là quái cấp 70, xung quanh vô cùng vắng vẻ, dù sao những người khác cũng chưa tới cấp độ này, lởn vởn xung quanh làm gì chứ? Bị quái thổi chết không phải quá oan ức rồi sao?
Lại đại chiến một trận, lần này không quá ồn ào như lần trước, có vũ khí sát thương mạnh rồi, Di Giai đi tới đâu liền như la sát quét sạch tới đó, giết đến khi lên cấp 70 mới chịu dừng, thong dong trở về.
Lúc này Thẩm Môn đã sớm về rồi, gõ cửa nhà Di Giai, không thấy cô, trong lòng có chút lo lắng mà đi qua đi lại ngoài sân, khi trời sẩm tối mới thấy cô chậm chạp mà bước lại.
"Cả ngày cô đã đi đâu?" Thẩm Môn bắt lấy tay Di Giai, nắm thật chặt.
Di Giai chớp chớp mắt, tay còn lại móc ra thanh trủy thủ đưa cho anh ta. Thẩm Môn nhìn cô chăm chú, không hề có ý định nhận lấy làm cô hết sức khó hiểu:"Đi giết thây ma cày cấp... Làm sao vậy?"
"Rốt cuộc cấp độ của cô đã đạt tới bao nhiêu? Không thể chỉ gần 50 như cô từng nói!"
"Việc này thì có liên quan gì đến anh?"
Thẩm Môn nghe vậy, tức đến bật cười:"Cô còn nói không liên quan? Vậy cô với tôi là mối quan hệ gì? Trong hợp đồng không phải có yêu cầu cô không được nói dối tôi hay sao?"
"Tôi không có nói dối anh mà!" Di Giai vùng tay ra, cô cảm thấy hôm nay Thẩm Môn nhất định có bệnh rồi.
Thẩm Môn lùi lại mấy bước, hiện tại cấp độ Di Giai đã cao hơn anh ta một khoảng, đôi bên đã có sự chênh lệch.
"Yên Mộc!" Thẩm Môn nhíu mày rất chặt.
"Muốn nói gì thì nói, nhưng đừng có động vào tôi." Di Giai xoa xoa cổ tay, ném trả anh chiếc trủy thủ.
Thẩm Môn giơ tay bắt lấy, nhìn cô hồi lâu rồi thở dài, vung tay ném lại:"Cho cô."
Di Giai thoáng kinh ngạc, Thẩm Môn không nói gì thêm mà xoay người đi vào nhà, đóng sầm cửa lại. Quả thật hôm nay Thẩm Môn rất lạ, ban nãy khi cô nhìn kỹ, khóe mắt anh ta có hơi đỏ.
Tối hôm đó Di Giai xem lại các kỹ năng hiện có của mình, có rất nhiều kỹ năng chưa từng để ý. Điểm kỹ năng bây giờ không còn là vấn đề của cô nữa, cô bắt đầu để ý đến việc chế tạo áo giáp và giày tốc độ. Nguyên chủ từ đầu chỉ là muốn sống cho tốt, hẳn là sẽ không bao giờ nghĩ mình có thể đi đến nước này.
"Cần quá nhiều sắt." Di Giai nhíu mày, có nên mua lại quặng sắt với giá cao hay không? Nhưng tiền của mình cũng không phải quá nhiều. Di Giai thở dài, sắt ơi...
Sáng sớm hôm sau, cô quyết định lên đường tìm mấy người bạn cũ của mình, hỏi xem họ có bao nhiêu sắt, nếu được thì vẫn là nên từ từ thu mua lại. Theo dự tính trước đó, cô ra ngoài từ rất sớm, nhanh chóng trở về ngôi nhà cũ của mình.
'cộc cộc'
Tôn Tường nghe thấy tiếng gõ cửa, trời còn chưa sáng hẳn, không biết là ai, tìm tới có việc gì... Người nào đó đứng gần cửa liền chạy tới mở ra, khi thấy người bên ngoài là ai thì hết sức kinh ngạc:"Yên Mộc?"
Di Giai bước vào:"Chào mọi người, lâu rồi không gặp."
[...]
"Quặng sắt? Chúng mình không có nhiều lắm đâu." Tôn Tường nhíu mày:"Cậu cần nhiều thế làm gì?"
"Các cậu tìm được bao nhiêu, muốn bán lại thì cứ bảo tớ." Di Giai tỏ vẻ đại gia mà nói.
"Quả thật không nhiều, nếu cậu muốn mua thì đi tìm Thẩm Môn, hắn sở hữu nhiều quặng sắt nhất rồi." Tôn Tường ngẫm một lúc rồi trả lời.
Không nghĩ đi một vòng lại trở về với người hàng xóm của mình, Di Giai thở dài.
"Cậu đang ở đâu?" Tôn Tường đột nhiên chuyển chủ đề.
Di Giai mỉm cười:"Gặp được vài người bạn, đang ở cùng với họ."
Tôn Tường thật muốn hỏi cô có trở về không, nhưng rốt cuộc vẫn không lên tiếng.
Tôn Thành dựa tường nãy giờ vốn im lặng đột nhiên trầm giọng:"Bạn cậu là Thẩm Môn?"
Di Giai nhìn sang, bình tĩnh lắc đầu:"Không thể nào. Anh ta là ai kia chứ? Sao có thể làm bạn với tớ?"
Tôn Tường nhíu mày nhìn cậu ta, Tôn Thành không tiếp tục dò hỏi, cũng không nhìn Di Giai mà nhìn chằm chằm xuống đất.
Trời dần sáng rõ, cô đứng lên chào bọn họ rồi rời đi, tính đi đào quặng nhưng vừa xuống chân núi thì gặp một sinh vật màu trắng hình dáng to lớn chạy lướt qua. Dựa vào tốc độ và kích thước thì thật sự giống một con đà điểu cỡ lớn, cô đảo mắt, chân phát lực đuổi theo.
Đà điểu cả một thân lông trắng chạy băng băng trong rừng, Di Giai đã chạy hết tốc lực nhưng vẫn không thể đuổi kịp nó, mấy lần còn suýt bị cắt đuôi, cô thầm kinh ngạc, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, quá nhanh rồi, không bắt nổi.
Đang đứng giữa rừng tìm phương hướng trở lại, đột nhiên nghe thấy có tiếng xé gió trong không trung, Di Giai dịch sang một bên, thành công né đi một mũi tên gỗ.
"Ai?"
"Cô né được?"
Hai người đồng thanh nói. Di Giai liếc mắt lên, cùng lúc một cô gái từ trên cây nhảy xuống.
"Sao cô bắn tôi?"
"Làm sao cô né được?"
Cả hai lại cùng nói, cô gái mặc áo đen kia hơi khựng lại một chút rồi đưa tay lên huýt sáo. Một lát sau con đà điểu trắng Di Giới mới đuổi theo chạy đến, ngoan ngoãn đứng bên cạnh cô ấy. Di Giai hiểu ra:"Thú của cô à?"
Cô gái áo đen không đáp, cực kỳ cố chấp hỏi:"Sao cô né được tên của tôi?"
"Vì cấp độ của tôi cao." Di Giai đáp.
Cô gái nghi hoặc:"Cao bao nhiêu?"
Di Giai có chút buồn cười:"Không nói cho cô!" dứt lời liền xoay người đi thẳng.
Cô gái áo đen ngẩn ra, vội vã chạy theo Di Giai, vừa đi vừa nói:"Cô sao lại xấu xa như vậy chứ? Đuổi chim của tôi. Còn bắt nạt tôi!"
Cả chặng đường chạy theo ồn ào nhưng không được để ý, rốt cuộc cô gái áo đen tức muốn xì khói, dừng chân không bám theo Di Giai nữa, trước khi đi còn hung hăng bắn thêm hai mũi tên những đều bị Di Giai tránh được.
Vốn định đi đào quặng, nhưng chợt nhớ ra mình vẫn là người đang mang nợ, phải đi làm thuê cho người khác nên cô quyết định ghé qua xem Thẩm Môn có việc gì không trước, dù sao hôm qua trông anh cũng không được khỏe.
Trên ngọn đồi đơn độc chỉ có hai ngôi nhà duy nhất đặt sát nhau, Thẩm Môn mở cửa, thấy là Di Giai cũng không có biểu cảm gì, chỉ là hai mắt hơi đỏ, môi mấp máy như muốn hỏi cô tới làm gì. Di Giai rất khó hiểu với biểu hiện gần đây của anh, tự nhủ vẫn là nên quan tâm tới chủ nợ của mình một chút, giọng nói mềm mỏng:"Anh làm sao vậy?"
"Tôi thế nào?" giọng Thẩm Môn trầm khàn hơn thường lệ làm Di Giai có phần không dám chắc:"...Anh khóc?"
Gương mặt Thẩm Môn hơi cứng lại, xoay người vào nhà nhưng không đóng cửa, Di Giai lưỡng lự một hồi, quyết định tiến vào theo. Thẩm Môn ngồi xuống ghế, khác với mấy ngày đầu gặp, hiện tại trông anh không còn chút sức sống, giống như một cành cây héo úa già nua... Di Giai tự vỗ má mình, tưởng tượng hơi quá rồi! Nhưng quả thật trông anh vô cùng xuống tinh thần.
Qua hồi lâu, bầu không khí vẫn im lìm như chết, cô nuốt nước bọt, nhỏ giọng gọi thử:"Thẩm Môn?"
Cặp mắt đỏ ngầu của anh khẽ động, từ từ đặt lên khuôn mặt lo lắng của cô, đột nhiên anh chồm tới, Di Giai hoảng sợ đứng bật dậy nhưng vẫn bị anh ta ôm trọn, cả hai ngã xuống sàn, ghế cũng bị đẩy ngã. Di Giai định há mồm mắng người, lại đột nhiên nghe thấy tiếng trầm khàn nghèn nghẹn dưới ngực mình:"Cha tôi... Dính bệnh rồi..."
Cô biết thế giới bên ngoài có dịch bệnh, nhưng cụ thể bệnh này thế nào, nguy hiểm bao nhiêu thì không nắm được, vì dù sao cũng chỉ nghe qua một câu nói của thẻ tím. Hiện giờ nghe Thẩm Môn nói, Di Giai cũng không biết nên an ủi anh thế nào, chỉ biết cứng ngắc hết xoa đầu rồi lại vuốt lưng, tiến bộ hơn thì nói được vài câu:"Đừng khóc." "Nín đi."
Thẩm Môn lúc này giống như một đứa trẻ, nhưng khóc xong anh lại trở về là một người đàn ông bình tĩnh, gương mặt lạnh lùng ngóc khỏi ngực Di Giai, hai mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm cô.
Di Giai lập tức đưa tay lên trời thề:"Tôi sẽ không nói cho ai hết!"
Bấy giờ Thẩm Môn mới rời mắt khỏi cô, từ từ đứng dậy trở về phòng. Di Giai nhìn ngực áo ướt một mảng, tự cảm thấy cuộc sống con nợ đúng là có biết bao khổ cực, bị chiếm tiện nghi còn phải thề không được nói cho ai biết...
Việc cha Thẩm mắc bệnh, đám người Tiêu Kiệt không một ai hay biết, những ngày sau luôn tìm Di Giai hỏi thăm tìm kiếm Thẩm Môn nhưng cô đều lắc đầu nói không để ý rồi chuồn đi cày cấp. Mãi đến một tuần sau, Thẩm Môn mới chịu ra ngoài, Di Giai đoán hẳn là trong nhà đã hết lương thực dự trữ rồi di?
Thẩm Môn đi đào quặng sắt, mấy ngày không gặp chủ nợ, tóm lại trong lòng Di Giai vẫn có chút lo lắng, cho nên cô lon ton chạy theo, còn đào ở ngay bên cạnh.
Thẩm Môn di chuyển mấy lần, ngoảnh lại đều thấy cô, đào quặng kiểu gì chỉ nhìn anh mà không nhìn xuống đất, có chút buồn cười.
Đến tối, Thẩm Môn dọn đồ trở về, Di Giai cũng vội bám theo, cả quãng đường duy trì khoảng cách.
"Yên Mộc, lại đây." Đột nhiên Thẩm Môn dừng chân, nhẹ giọng gọi cô. Đợi Di Giai đi ngang hàng anh mới bước tiếp.
"Cha tôi đỡ hơn rồi." Thẩm Môn nói.
Di Giai lập tức tiếp lời:"Tất nhiên rồi, nhà anh giàu như vậy, thuốc gì không mua được chứ!"
Thẩm Môn lắc đầu:"Đôi khi có tiền cũng không mua nổi mạng sống."
Di Giai còn đang nghĩ xem đó là trường hợp nào, đột nhiên Thẩm Môn hắng giọng:"Còn gia đình cô thế nào?"
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi cô liền nghĩ tới luôn cái gì gọi là có tiền cũng không mua nổi mạng sống ở tổ chức, đi qua các thế giới trải qua cuộc đời của người khác nhưng lại không thể có một cuộc đời của riêng mình. Di Giai kể sơ qua gia đình dựa vào ký ức của nguyên chủ, không có gì nhiều ngoài tối tăm và khó khăn, cái gì gọi là ăn cơm với đường, Thẩm Môn trước giờ chưa từng nghe qua.
Thẩm Môn liếc Di Giai, đột nhiên nói:"Với tôi, cô luôn là công chúa."
Di Giai lé mắt nhìn anh, Thẩm Môn không hề tránh né mà nhìn lại cô, hai bóng hình song song bước trên cùng một con đường.
Về tới nhà, Thẩm Môn cùng Di Giai tách ra, trước khi đi anh nói:"Gần đây cần nhiều quặng sắt để chuẩn bị đánh Boss, ngày mai tiếp tục đào."
Di Giai gật gật đầu, cô cũng đang cần sắt lắm đây.
Thẩm Môn cười cười, nói một tiếng tạm biệt rồi xoay người đi vào nhà.