Xuyên Nhanh: Nữ Vương Trở Lại

Chương 188

Di Giai trở về lều, đưa khăn đắp lên trán Tư Hạo, nhìn khuôn mặt đang yên lặng ngủ trước mặt, cô nghiêng đầu như đang suy nghĩ gì đó. Không biết đã nhìn bao lâu, rốt cuộc cũng thấy mi thằng bé rung động, dường như muốn tỉnh rồi.

Tư Hạo vừa mở mắt liền thấy Di Giai ngồi bên cạnh nhìn mình chằm chằm, cậu giật mình ngồi bật dậy, khăn trên trán cũng rơi xuống bụng. Thật sự trong một khoảnh khắc, cậu còn tưởng là thiên thần váy trắng đến đưa mình đi.

"Sao rồi?" Di Giai nhặt lại khăn, bình tĩnh hỏi.

"Em... Em không sao, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tư Hạo cảm thấy bản thân vô cùng tỉnh táo, không giống như vừa ốm dậy.

"Bên ngoài có một nhóm người muốn đưa chúng ta về trụ sở cùng, tôi đồng ý rồi." Di Giai không trả lời, ngược lại nói.

Tư Hạo ngẩn người.

Di Giai nói tiếp:"Khi tới đó thì cậu ở lại với họ, tôi tiếp tục đi con đường của tôi."

"Em không đi." Tư Hạo chợt mở to mắt tức giận:"Sao chị chưa hỏi ý em đã quyết định thay em? Em muốn theo chị, theo bọn họ làm gì chứ?" còn chưa chắc được ăn ngon như ở đây.

"Tôi không nuôi nổi cậu..." Di Giai đang cười cười, chợt nụ cười dần nhạt đi.

Trên vai Tư Hạo là một ngọn lửa, đúng như cô đoán, thằng bé đã thức tỉnh dị năng. Tư Hạo có lẽ vẫn chưa nhận thức được, hiện tại  nó xuất hiện là do cậu đang tức giận.

Tư Hạo thấy trên vai mình có lửa, hoảng sợ "A" lên một tiếng, còn tưởng Di Giai đang dùng cách gì trừng phạt mình, vừa lấy gối dập lửa vừa hoảng hốt kêu:"Chị!?"

"Ừ. Cậu có dị năng rồi. Chúc mừng nhé." Di Giai gật đầu tán thưởng. Tư Hạo khựng lại giây lát mới hiểu được ý trong câu nói của cô, ánh mắt chợt sáng ngời:"Thật ạ?"

"Em không còn là gánh nặng của chị nữa, đừng đuổi em được không?" Tư Hạo muốn chồm vào lòng cô ra sức dụi lấy lòng, lại bị Di Giai túm cổ kéo ra:"Vẫn nặng lắm."

"Cô... gì đó, cô có ở trong đó không?" Đột nhiên có tiếng gọi bên ngoài, nhận ra đó là giọng Vân Thâm, Di Giai vén lều bước ra, Tư Hạo thoáng ngẩn người rồi cũng chạy theo sau.

Vân Thâm thấy Di Giai không ra một mình mà còn dẫn theo một đứa nhỏ, ánh mắt không tự chủ mà đánh giá đứa trẻ này.

Di Giai tầm 17 tuổi, Vân Thâm chỉ khoảng 12, không giống mẹ con, vậy hẳn là chị em rồi. Không hiểu sao lòng anh chợt thoải mái hẳn.

"Làm sao vậy?" Di Giai hỏi

"Chúng tôi vừa phát hiện ra, nếu chúng ta cứ tiến về phía Bắc không xa nữa sẽ vào một thành phố. Không chừng còn tìm được vật tư, cô có muốn đi cùng không?" tuy hỏi vậy nhưng dĩ nhiên anh muốn Di Giai đi cùng, sau đó dù cô có giúp được gì hay không cũng sẽ lấy lý do nhiệt tình đóng góp rồi quang minh chính đại đưa cho cô chút đồ ăn, anh tự tin vào sức chiến đấu của họ sẽ không để cô gặp nguy hiểm.

"Được." Di Giai chẳng có lý do gì mà từ chối. Tư Hạo nghe vậy, vội tiến lên:"Em cũng đi."

"Tất nhiên mọi người cùng đi, nhưng nhóc phải ngoan ngoãn ở trong xe, đừng chạy loạn." Vân Thâm dùng giọng trưởng bối răn dạy, chỉ thấy ánh mắt Tư Hạo liếc qua đây một lát, một ngọn lửa bùng lên dưới chân anh ta.

Vân Thâm nhẹ nhàng vung tay tạo gió thổi tắt, ánh mắt nhìn Tư Hạo đã có chút thay đổi. Di Giai lại có vẻ không chú ý đến hai người, cô đi ra khỏi rừng tiến vào trong xe.

Giang Tô lúc này đi tới gõ gõ cửa kính xe, hỏi thẳng:"Dị năng của cô là gì?" không hỏi cô có dị năng không, mà hỏi dị năng của cô là gì. Có vẻ anh ta đã chắc chắn cô không phải một người bình thường. Di Giai hạ cửa kính xe, ngón tay hơi ngoắc, lập tức một sợi dây leo phá đất chui lên quấn lấy chân anh ta. Giang Tô nhảy dựng, lui lại vài bước, thấy dây leo nhanh chóng chui lại về đất, anh mới nhận ra đó là dị năng của Di Giai, liền không nói thêm câu nào mà quay người rời khỏi.

Lúc sau Tư Hạo vào xe, cậu sập cửa thật mạnh khiến Di Giai kìm không được hỏi:"Bắt đầu đến thời kỳ nổi loạn rồi?"

"Chị! Sao chị tin tưởng đám đàn ông kia được chứ? Nếu họ đánh chúng ta cướp xe và vật tư trong xe thì làm thế nào?" Lúc ra khỏi rừng cậu mới biết có tận 3 người đàn ông cao to ở đây. Chị của cậu chỉ là một cô gái bé nhỏ yếu ớt, sao có thể chống cự nếu đám người đó có ý xấu chứ? Trong xe bọn họ còn có nhiều thức ăn như vậy, ai biết những người kia có nổi lòng tham không!

"Nếu họ muốn làm vậy, từ khi nhóc đang ngủ họ đã làm rồi." Di Giai không mặn không nhạt đáp.

"Đặc biệt là tên đẹp trai kia, nhìn đã biết không phải người đứng đắn."

"Hả? Ai cơ?"

Thấy Di Giai tỏ vẻ thật sự không biết ai đẹp trai, Tư Hạo thoáng an tâm một chút, lại ngang ngược nói:"Tóm lại tất cả không phải người tốt."

Cậu không biết sau khi tiếp xúc với Tang Thanh tuyệt sắc khuynh thành, Di Giai thật sự đã sớm không còn quan niệm xấu đẹp như người bình thường nữa.

Đoàn người lên đường đi thẳng về hướng Bắc, xe của đám Vân Thâm dẫn đầu, quả nhiên đi một giờ thì vào một thành phố đổ nát, bọn họ tìm chỗ giấu xe rồi bắt đầu đi bộ tìm kiếm trong các siêu thị, hi vọng có thể thấy gì đó.

Di Giai hít một hơi, lập tức biết được nơi này có bao nhiêu zombie, vị trí và số lượng cụ thể của chúng, cũng cảm nhận được cách đây không xa mấy con zombie cấp cao vẫn đang lởn vởn bảo vệ mình, cô gãi cái mũi nhỏ, có điều mùi của lũ này thật không dễ ngửi.

Vì đám người bên Vân Thâm có bộ đàm nên họ liền chia làm hai đội, Vân Thâm đi với Di Giai và Tư Hạo, hai người còn lại đi với nhau, tuy ai trong họ cũng có dị năng nhưng đây là thành phố, người đông ắt có zombie nhiều, không thể chủ quan.

Đội Di Giai đi vào hơn 10 cửa hàng nhưng chỉ kiếm được một vài túi bánh, Vân Thâm hơi thất vọng, cho rằng nơi này đã có người đến trước. Di Giai lại không nghĩ như vậy, sợ rằng zombie cấp cao đã tới đây lấy đồ ăn hằng ngày đưa cho cô, chứ nếu là con người thì đã không bỏ lại dù chỉ là 1 túi bánh.

Bọn họ dần đi sâu vào trung tâm thành phố, khi Vân Thâm bắt đầu cảm thấy kỳ lạ cả quãng đường bọn họ không gặp phải con zombie nào thì Di Giai đã ngửi thấy mùi hôi thối cách mình không xa nữa, cô có chút khó hiểu, sao đám zombie cấp cao lại để mấy con cấp thấp chạy loạn gần cô như vậy? Đúng lúc này, có tiếng hét vang lên.

"Có người." Vân Thâm và cô liếc nhau, anh lập tức chạy về hướng đó, Di Giai lưỡng lự một chút rồi cũng chạy theo sau.

[Nhiệm Vụ nhánh: Cứu 2 con người.]

Một nam một nữ đang nắm tay nhau chạy trốn khỏi một bầy zombie, Di Giai đếm sơ cũng phải đến 12 con, Vân Thâm lại không rảnh đếm, vừa thấy đã lao tới dùng dị năng cứu người, quả nhiên là thanh niên tốt. Dị năng của Vân Thâm là điều khiển gió, anh hất bay đám zombie ra xa, Di Giai cảm thấy mình cũng nên hành động một chút, ngộ nhỡ nhiệm vụ không tính là cô cứu thì sao. Từ dưới đất nhanh chóng mọc lên những sợi dây leo xanh mướt quấn kín thân zombie rồi siết chặt bóp nát cơ thể chúng, từ đầu tới cuối Di Giai đều đứng điều khiển từ xa sợ bị ngộ thương, nếu không phải thấy dây leo đang lộng hành kia không tấn công mình, Vân Thâm còn tưởng là loại quái thực vật mới, anh chưa từng gặp người nào có dị năng hệ mộc, chiếm đa số là hệ thổ và phong. Rất nhanh đám zombie cấp thấp đã không phải là đối thủ của hai người, nhiệm vụ hoàn thành.

Hai người kia ríu rít cảm ơn, sau đó cùng Vân Thâm đi tới chỗ Di Giai đứng. Lúc đầu cô không để ý, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt người nam kia thì không khỏi ngẩn người.

Không ngờ lại có đến 7 phần giống Tang Thanh.

Tư Hạo từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi Di Giai đã lập tức nhận ra vẻ mặt khác lạ của cô, ngẩng đầu thì thấy Vân Thâm dẫn cặp đôi nọ đi tới, trong đó người con trai có nhan sắc cực phẩm, nếu thế giới yên bình hẳn cũng phải là một minh tinh nổi tiếng.

"Cảm ơn..." Người con gái nhan sắc thanh tú dịu dàng, trên mắt vẫn còn ánh lệ cúi đầu nói với Di Giai.

Di Giai cười:"Tôi đâu có giúp gì."

Người con trai tên Lục Tang Gia, con gái tên Lục Châu. Tang Gia nhìn Di Giai bằng ánh mắt cực kỳ xa lạ, trái lại khi nhìn Lục Châu lại đượm phần ấm áp, hai người họ là anh em ruột, vừa tận thế đã ở cùng nhau đến tận bây giờ. Tang Gia vừa thức tỉnh dị năng cách đây vài ngày nên sử dụng chưa thành thạo, mà với anh, dị năng hệ thủy này cũng quá vô dụng. Lục Châu lại có dị năng hệ hỏa, mấy năm nay luôn bảo vệ anh trai, nhưng gần đây gặp zombie quá nhiều, đã sớm cạn kiệt năng lượng. Sau khi nói chuyện với Vân Thâm, hai người liền đồng ý về trụ sở cùng bọn họ.

"Chị, sao thế?" Tư Hạo trông thấy ánh mắt Di Giai chỉ dính lên Tang Gia, không nhịn được đi tới kéo váy cô.

"Không có gì. Chỉ thấy rất đẹp trai nên nhìn thêm một chút thôi." Di Giai cười nói.

Một lời này nói ra liền khiến mọi người sửng sốt, Lục Châu kinh ngạc nhìn Di Giai, mà Tang Gia cũng ngẩn người.

Vân Thâm đưa tay lên miệng ho một tiếng:"Trở về nào."

Di Giai nhìn thoáng qua cặp đôi, mặt không cảm xúc quay người đi.
Bình Luận (0)
Comment