Xuyên Nhanh: Nữ Vương Trở Lại

Chương 206

Ở thời đại có chung kẻ thù này, có thể nói con người duy chỉ không nghi ngờ lẫn nhau, Di Giai cùng Tiêu Cự sau khi tìm ra một trụ sở nhỏ có người sống khác bèn điều khiển zombie chơi trò đuổi bắt với Trầm Tiêu, sau đó quả nhiên hắn được con người cứu, họ nghe nói hắn có dị năng không gian, càng coi như báu vật mà bế đi rồi.

Đối với zombie trong không gian của Trầm Tiêu, Tiêu Cự cũng chỉ lấy ra một nửa, phần còn lại cùng với hắn xâm nhập vào trụ sở kia. Sắp xếp xong, hai vị vua lại lắc lư trên kiệu di chuyển tới nơi khác.

Trên hành trình dài này, hai người vừa đi vừa trò chuyện, Di Giai vậy mới biết Tiêu Cự có rất nhiều đồ nghề từ bên ngoài, rất nhiều người xem tặng quà cho cô ấy, hơn nữa trong tổ chức, Tiêu Cự còn là nhiệm vụ giả cấp cao, việc Di Giai chưa từng nghe tên mình đã khiến cô ấy kinh ngạc liên hồi, hai người cũng dần từ xa lạ trở nên thân thiết hơn.

Một buổi tối đẹp trời nọ, Di Giai rủ Tiêu Cự tắm chung, cô ấy lập tức từ chối:"Không được. Tôi là đàn ông."

Di Giai:"..."

Từ đó mới biết Tiêu Cự vốn là đàn ông hàng thật giá thật, nhưng không hiểu sao vào tới vi diện lại bị biến thành nữ giới, nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng gì tới hắn. Nói về kiến thức, người này biết khá nhiều về tổ chức, còn biết tòa nhà thực chất xếp thứ 10, cũng biết việc nhân sự thiếu hụt quanh năm. Hơn nữa tất cả những điều này là hắn tự tìm hiểu được. Di Giai đánh giá khá cao những nhân tài kiểu này.

Sau đó họ tìm được thêm một trụ sở nữa, lại là trụ sở rỗng.

Nhìn đám cát bụi dưới chân cùng quần áo ngổn ngang cũ nát, chắc nơi này cũng bị diệt lâu rồi. Tiêu Cự nhíu mày, không hiểu sao lại có dự cảm không tốt.

Lúc này từ các ngõ ngách, một vài zombie lững thững đi tới, lúc đầu hai người không để ý lắm, dù sao zombie cũng ở khắp mọi nơi, chúng ở đây cũng không có gì lạ, nhưng chúng càng tới càng gần, thậm chí còn không biết giữ khoảng cách an toàn như đám zombie khác, Di Giai rốt cuộc cũng nhìn sang. Chỉ thấy mắt đám zombie mới gia nhập mang màu vàng nhạt khác với màu xanh thường thấy, chúng di chuyển ngày càng gần Tiêu Cự đang trầm tư, Di Giai đột nhiên mở to mắt:"Cẩn thận."

Tiêu Cự giật mình quay đầu, cánh tay zombie cách cổ hắn chỉ một tấc bỗng nhiên khựng lại, mấy sợi dây leo đã trói chặt tay nó hất văng ra xa.

"Cái quỷ gì thế?!" Tiêu Cự vội vã lùi lại tới bên cạnh Di Giai, ở thế giới này hắn chỉ là người thường trói gà không chặt, duy chỉ biết giao tiếp với zombie thôi.

Mấy chục con zombie mắt vàng di chuyển chậm chạm tới chỗ bọn họ, mà những zombie mắt xanh khác cũng không tấn công vì thấy chúng là đồng loại, Tiêu Cự thấy tình hình này bất giác hiểu ra dự cảm không tốt vừa rồi rốt cuộc tới từ đâu.

Hắn ra lệnh cho mấy con zombie khác tấn công, bấy giờ chúng mới nghe lệnh, xé xác lũ zombie mắt vàng kia. Di Giai giữ lại một cái xác nguyên vẹn mở bụng nó xem có ăn linh tinh gì không, quả nhiên thấy một đống cát.

"Không lẽ chúng ăn cát... Không đúng! Khẩu vị của zombie ăn thứ này làm gì... Những con khác trong đoàn chúng ta cũng đâu hứng thú. Chẳng lẽ là ăn người bệnh?" Tiêu Cự rất nhanh phân tích ra vấn đề.

Di Giai gật đầu:"Ăn người bệnh xong còn có thể không nghe theo sự sai khiến của chúng ta, xem ra sự việc ngày càng không đơn giản."

"Không nghe chúng ta thì thôi đi, liệu có nghe lời người khác không?"

Nghe hắn nói vậy, Di Giai cũng rơi vào trầm tư. Trước mắt bọn họ không có chút hiểu biết nào về dịch bệnh, cũng không rõ đối phương biết về họ bao nhiêu, đành phải cẩn thận hơn trong mọi lúc mà thôi.

"Cô mau bảo vệ mình, che kín một chút, bọc kín vào."

Di Giai:"Làm sao vậy?"

"Chảy máu một chút là cả hai chúng ta đều tiêu đời." Theo như thiết lập, Di Giai chỉ cần bị thương sẽ không thể cầm máu được. Trước đây có rất nhiều zombie đi theo bọn họ, vốn dĩ là để bảo vệ, bây giờ lại giống như nguy hiểm trùng trùng, không biết có zombie mắt vàng nào lẫn trong đám này không.

Di Giai cảm thấy đây không phải cách hay bèn đề nghị:"Giải tán hết zombie đi, cùng lắm để lại mấy con cấp cao đi cách xa một khoảng thôi."

"Không được! Chúng ta cầm quân đi quét người mà giờ cô lại muốn giải tán quân?"

"Quét cái gì? Đi mười ngày nửa tháng cũng không thấy một thành sống, còn để zombie mắt vàng lẫn vào, tôi cũng không thể luôn luôn cảnh giác được, lỡ như bị thương chúng ta đều sẽ chết." Di Giai nói.

Đây là lần đầu bọn họ bất đồng quan điểm, Tiêu Cự chỉ là người thường, để có cảm giác an toàn thì luôn cần zombie tầng tầng lớp lớp vây quanh, nhưng Di Giai lại có tới ba dị năng, tất nhiên không cần zombie lượn lờ qua lại.

Rốt cuộc Tiêu Cự là người thỏa hiệp, giải tán zombie, nhưng vẫn để lại bốn zombie cấp cao bên cạnh để nâng kiệu, hắn đơn giản là không thích đi bộ mà thôi:"Chỉ bốn con, zombie mắt vàng cũng không lẫn vào được đi?"

Di Giai gật đầu.

Dạo này trời về đêm hay có mưa lớn, sáng cũng có mưa nhỏ, chiếc kiệu bằng dây leo dù có mái che cũng bị nhỏ giọt khiến Tiêu Cự rất khó chịu, hắn quyết định tìm xe ô tô để di chuyển, vừa chắn được mưa, tốc độ còn nhanh nữa. Trước kia không tìm là vì đàn em quá đông, hiện giờ chỉ có bốn đứa nên không còn lý do gì để di chuyển một cách chậm chạp như vậy, cho nên hiện tại bọn họ đang trong một thành phố thang thang tìm phương tiện.

Tìm cả nửa ngày cũng không có chiếc nào nguyên vẹn, Di Giai nhảy khỏi chiếc xe đã mất phanh chân, thở dài:"Thực ra tìm xe đã khó, để tìm xăng còn khó hơn."

Tiêu Cự đột nhiên để hai tay lên miệng, quay vào không khí hô lên:"Có vị đại gia nào đang ngồi xem trực tiếp không? Có thể đầu tư tặng một con xe chạy bằng hơi nước hay không?"

"..." Không thể nào!

Đợi một lúc, quả nhiên là không có.

Tiêu Cự đang ỉu xìu thì chợt ngẩng phắt đầu lên, Di Giai giật mình nghĩ thầm:'không phải có người tặng chứ?!' Nhưng hắn đột nhiên xoay người chạy về một hướng, tuy cô không hiểu gì nhưng vẫn đuổi theo.

Đùng!! Đoàng!!

Không xa trước mặt là một cảnh tượng kỳ dị, zombie chạy, người phóng dị năng đuổi theo sau.

Di Giai sững lại:"Chuyện gì thế?"

Tất nhiên không có câu trả lời. Mấy người đang đuổi theo zombie lúc này cũng nhìn thấy họ, một người vung tay đánh ra một tia sét, con zombie cuối cùng bị thiêu rụi.
Bình Luận (0)
Comment