Xuyên Nhanh: Nữ Vương Trở Lại

Chương 230

Có một lời đồn xuất hiện.

Không ai biết nó bắt đầu từ đâu, từ khi nào, do ai đồn ra, nhưng nó quả thật rất đáng sợ.

Vì lời đồn này khiến các dị năng giả giết hại lẫn nhau.

Thậm chí người bình thường cũng dùng súng bắn chết dị năng giả.

Đối tượng mà lời đồn này nhắm đến - Không có gì nghi ngờ chính là dị năng giả.

Dưới nhà ăn, hai người đàn ông đang ngồi ăn cơm, đột nhiên thấy bàn bên nhắc gì đó tới dị năng, không khỏi tò mò lắng tai nghe một chút:

"Biết tin đồn gần đây chưa?"

"Tin nào cơ?"

"Biết vụ trong não zombie có tinh hạch, hấp thụ sẽ tăng dị năng rồi chứ?"

"Tưởng gì, chuyện đó ai chẳng biết."

"Không phải! Tin đồn này nói là trong não dị năng giả cũng có tinh hạch. Hơn nữa..."

"Hả? Hơn nữa làm sao?"

Người nọ ngó trái ngó phải một chút, dè dặt nói:"Hơn nữa nếu dị năng giả khác hấp thụ tinh hạch đó thì cũng có thể thăng cấp dị năng, có tỷ lệ phát triển song dị năng, tam dị năng! Người thường hấp thụ tinh hạch của dị năng giả có khả năng lấy được dị năng của dị năng giả đó!!!"

Người kia nghe mà giật nảy mình:"Cái gì... Sao có thể?! Thật không?"

Người nọ gật đầu rất mạnh:"Tôi nghe nói có không ít người đã thành công rồi!"

"Vớ vẩn!" Phùng Đô đập bàn chỉ về phía hai kẻ đang ngồi tám chuyện kia, trợn trừng mắt tức giận:"Câm mồm! Có biết đang nói cái gì không hả?"

Hai người kia hoảng hốt đứng bật dậy:"Phùng... Phùng đội trưởng."

"Nói! Tin đồn này từ đâu ra?"

"Cái này... Cái này..." Người kể chuyện kia run lẩy bẩy:"...Không biết ạ, nhưng giờ mọi người đều đang nói về chuyện đó..."

Các trụ sở rất nhanh họp khẩn cấp.

Di Giai đang lười biếng nằm trên giường đọc bình luận của người xem thì Tư Hạo từ ngoài trở về, trên mặt đầy vẻ khó chịu.

Cô tắt hệ thống, ngồi dậy quan tâm hỏi:"Làm sao vậy?"

Tư Hạo lắc đầu, cảm thấy cũng không cần nói cho cô những việc xảy ra gần đây, dù sao cô ở trong phòng cả ngày cũng không cần phải biết.

"Tôi ra ngoài mấy ngày." Tư Hạo đến bên giường hôn lên trán cô:"Chắc khoảng ba ngày, đồ ăn tôi đã chuẩn bị hết rồi, chị ngoan ngoãn ở đây đợi tôi trở về, được chứ?" Mấy ngày nay quan hệ của hai người đã dần dịu lại, cũng thân mật hơn trước rất nhiều.

Di Giai gật đầu, kéo cổ áo hôn lên khóe môi hắn:"Đi sớm về sớm."

Hắn híp mắt mỉm cười, đưa ra một viên thuốc, nhẹ giọng:"Uống đi."

Là thuốc ức chế dị năng, cứ đến hạn hắn sẽ cho cô uống một lần.

Bình thường Di Giai đều sẽ ngoan ngoãn uống, nhưng lần này, cô hơi nhíu mày:"Lỡ lúc cậu đi có kẻ đến gây sự với tôi thì sao?"

"Chị không muốn uống?"

"Tôi chỉ muốn tự vệ thôi." Di Giai chỉnh lại cổ áo bị cô kéo có chút lệch kia:"Chỉ là dị năng hệ mộc, ở khu quân đội này, tôi đâu có trốn được."

Tư Hạo nhìn cô một lát, cuối cùng cất viên thuốc đi:"Được rồi. Đừng ra ngoài." Nói rồi cúi xuống ôm chặt lấy cô hôn một hồi:"Ở nhà đợi tôi về."

Di Giai cười đến là hạnh phúc:"Ừm. Đi cần thận."

Tư Hạo vội vã rời đi, cửa phòng cũng bị khóa chặt.

Thẻ đen mấy ngày nay đều ra ngoài cung cấp tin tức cho cô, giờ nó chỉ ước có thể thầm đổ mồ hôi lạnh để bày tỏ tâm trạng hãi hùng khiếp vía của mình. Bên ngoài đã loạn thành một đoàn, dị năng giả và người bình thường chẳng thể nào sống chung nổi nữa. Tư Hạo ra ngoài cũng là để tập trung giải quyết chuyện này, bình ổn lại đám người hỗn loạn phía bên kia trụ sở. Sở dĩ hắn không thể dẫn Di Giai đi cùng là vì sợ đám người ấy ngộ thương cô.

Mạt thế tới, sự phân hóa giữa người có dị năng và người thường càng lúc càng rõ rệt. Thậm chí người có dị năng lỡ tay giết người thường cũng chẳng bị phạt quá nặng, khi chọn phụ nữ cũng được ưu tiên, thấy hợp mắt là có thể bắt về. Mọi người đều cho rằng chỉ có những người đã thích nghi với mạt thế, có dị năng mới có thể sống đến sau cùng, những người còn lại không sớm thì muộn cũng bị thế giới này đào thải mà thôi, hoặc dù có tồn tại cũng chỉ như những con mọt chỉ biết ăn, đến tự vệ cũng không thể, quả thật không đáng sống.

Khi lời đồn mới bắt đầu xuất hiện ở các trụ sở, cũng chẳng có mấy người chịu tin tưởng mà ra tay gây chuyện với dị năng giả. Nhưng dần dần, có vài nhóm dị năng giả đến chỗ những người thường, hung hăng chọn phụ nữ như chọn súc vật, cướp đi vợ, chị gái, em gái của họ, không biết là ai bắt đầu trước, liều mạng một lần chống cự. Một nhiệm vụ giả trong đó cấp độ không cao, còn không phòng bị, bị đánh chết. Sau đó mọi người thấy nhiệm vụ giả cũng không quá lợi hại, vẫn có thể chết dưới tay người thường, từ đáy lòng không khỏi lục đục.

Người thường giết nhiệm vụ giả. Nhiệm vụ giả dĩ nhiên cũng giết lại, thậm chí còn giết rất nhiều người thường. Mối quan hệ giữa hai bên càng ngày càng thêm căng thẳng, đi ngoài đường gặp nhau cũng nghi ngờ không biết đối phương có ra tay giết mình hay không.

Buổi tối ngày Tư Hạo rời khỏi, Di Giai thu thập đồ vào balo. Thẻ đen đứng một bên nhìn, nhịn không được hỏi:"Ngươi đi thật đấy à?"

"Không thì sao?"

"Hắn sẽ giận lắm đó... Lần sau gặp lại ngươi chết chắc."

"Ha..." Di Giai khoác balo lên vai:"Sẽ không gặp lại nữa đâu."

Cô đi đến bên cửa, dùng dị năng hệ hỏa đốt thử, nhưng giống như cái còng tay lần trước, cửa chẳng hề bị hư hại.

Di Giai nhớ lại ở trụ sở An Bình, một người thầy dạy dị năng của Tư Hạo cũng có một loại áo giáp có công dụng vô hiệu hóa dị năng tương tự, chẳng lẽ có liên quan đến thứ chất liệu đó?

"Làm sao thoát đây?" Thẻ đen lo lắng.

Nửa đêm, mọi người bị tiếng ầm ầm làm cho tỉnh giấc.

Rất nhanh có người đã tìm nguyên nhân, thì ra cánh cửa phòng của Tư đội trưởng bị bung ra rồi.

Bên trong phòng cũng rất lộn xộn, dường như bị lục tung lên.

Phản ứng đầu tiên của mọi người là ngơ ngác.

Ai liều thế? Dám cả gan đến phòng Tư đội trưởng ăn trộm.

Thẻ đen chạy trốn cùng Di Giai, tận mắt thấy cô sử dụng dị năng hệ thủy làm ngập phòng, dùng áp lực nước đẩy bung cửa, sau đó lại thu nước về khiến mọi thứ khô ráo, không khỏi kinh ngạc:"Ngươi tính hết rồi đấy à?"

"Dẫn đường xuống ngục đi, lối nào?" Di Giai vẫn không dừng bước chân.

Mấy hôm nay thẻ đen đã thám thính địa hình, lúc này vội chỉ đường xuống hầm.

Di Giai dùng dây leo quấn hết lính canh lại, vội vã vào trong.

Trải dài dưới hầm là những phòng giam tăm tối, nơi này không có người, chỉ có zombie cấp cao cơ thể đầy sẹo đang ngồi một góc, thấy Di Giai đến, toàn bộ lục đục đứng dậy tới gần song sắt nhìn chằm chằm cô. Di Giai liếc qua ra lệnh cho chúng im lặng, rất nhanh liền tìm thấy phòng giam Mộc Nhiên dưới sự chỉ dẫn của thẻ đen. Hắn ngồi thu mình úp mặt xuống đầu gối, bộ dáng rất giống khi lần đầu bị Di Giai bắt về, cô không khỏi mỉm cười.

"Mộc Nhiên."

Đối phương khẽ giật mình, ngơ ngác ngẩng đầu lên.

"Ta tới cứu ngươi."
Bình Luận (0)
Comment