Di Giai mặt vô cảm gạt tay hắn ra:"Ngươi thử là biết."
Quản gia lúc này dáng vẻ vội vã chạy vào phòng:"Thiếu gia..."
Hàn Dương quay lại, phất tay bỏ đi:"Không sao. Là ta nói không rõ ràng. Như vậy đi. Từ giờ cô ta sẽ là hầu gái mới trong nhà này. Nếu cô ta phạm lỗi cứ phạt gấp 3... à không gấp 5 lần."
Vì thế, sau khi xong bữa cô liền được đưa tới phòng của người hầu, còn được phát 4 bộ đồng phục để thay. Sáng mặc 1 màu, tối mặc 1 màu. Bạn cùng phòng cô là một cô gái hơi nhút nhát, tuổi tầm 20.
Sau 11 giờ, toàn bộ biệt thự chìm vào bóng tối.
Trong phòng Di Giai lại vẫn sáng đèn dầu, cô hầu cùng phòng tên Hiểu Hiểu đang đan một chiếc khăn.
"Có làm phiền cô không?" Hiểu Hiểu ánh mắt có chút lo lắng mà nhìn Di Giai
"Không việc gì."
"Thật ngại quá, tại ban ngày làm việc không có thời gian đan..."
"Không sao."
"...Vậy cô ngủ đi."
Hiểu Hiểu thầm nghĩ cô gái này thật khó gần.
Sáng hôm sau, 6h sáng Hiểu Hiểu đánh thức Di Giai. Hiểu Hiểu ra sân chăm sóc vườn cây, còn cô ngồi yên trên giường, lúc sau quản gia lại tìm Di Giai nói cô xuống bếp lấy đồ ăn đưa cho chó.
Bà làm bếp dáng vẻ hơi mập thấy cô, còn chưa nói gì đã đưa cô một hộp cơm to 5 tầng, hẳn là cho 5 chú chó. Nhớ đến cảnh khu ổ chuột chẳng có gì ăn, cô hơi nhíu mày.
"Sao cô không mặc đồ hầu gái?" Bà làm bếp hỏi
"Mặc không vừa." Thật ra là không mặc được. Cô vào thế giới này tuy là giống như có cơ thể, nhưng thực chất vẫn là linh hồn. Mà quần áo lại liền với linh hồn.
"À vậy cô nên báo với quản gia, ông ấy sẽ thu xếp bộ khác cho cô." Bà ấy khá ân cần mà nói
Cô tiếp thu ý tốt, gật đầu rời đi.
Nhiệm vụ tiếp theo là đi tìm chó, vì không ai nói cho cô biết bình thường chúng được xích ở đâu nên cô chỉ có thể chậm rãi đi xung quanh tìm.
Hàn Dương từ cửa sổ nhìn xuống cô gái đang chậm rãi thưởng hoa ngắm cảnh, còn không mặc đồng phục. Hắn nhíu mày.
Cuối cùng cũng tìm thấy đám chó ở sân sau biệt thự, chúng nhìn thấy Di Giai thì cụp đuôi lui lại mấy bước. Cô phì cười, hứng thú nhìn chúng:"Làm sao vậy?"
Tất nhiên lũ chó không trả lời, đáp lại cô là thẻ đen:"Lũ động vật tinh tường hơn con người nhiều. Chúng nhận ra ngươi có linh khí của trời đất, bản năng của chúng sợ ngươi."
Đặt đồ ăn cho chó xuống, cô chợt nhận ra bản thân còn chưa được ăn, chó còn ăn trước cả người, hẳn tên thiếu gia kia rất cưng chiều chúng.
"Vui vẻ quá nhỉ?" Tiếng Hàn Dương từ phía sau lạnh lùng vang lên
Di Giai quay lại đối mặt với hắn.
"Không mặc đồng phục quy định, phạt đánh tay 50 lần. Xem nào... gấp 5 lên..." hắn tới gần, ghé sát vào tai cô:"250 lần."
Đẩy mặt hắn ra, cô lạnh nhạt:"Nói thì nói. Ghé sát như vậy làm gì?"
Hàn Dương sững sờ một lát bèn bật cười, hắn lại bóp cằm cô:"Hình như cô quên mình bị bắt về đây thì phải?"
Cô bắt lấy cổ tay hắn, nắm chặt.
Bị đau nhức, Hàn Dương đưa tay khác muốn bóp cổ cô, cô dùng tay còn lại bắt lấy tay hắn, lên gối đá vào bụng hắn. Hắn liền đưa đầu gối lên đỡ. Hai bên ở thế giằng co, trước khi Hàn Dương nổi nóng, Di Giai buông tay, lùi ra một khoảng cách an toàn. Mà Hàn Dương cũng không có vẻ gì là tức giận, hắn ngược lại ngạc nhiên:"Khỏe quá! Cô từng học võ sao?"
Cô còn chưa kịp trả lời, hắn đã nói tiếp:"Dạy ta đi."
Màn đổi sắc quá nhanh này làm Di Giai hơi bất ngờ, nhưng cô vẫn lắc đầu:"Không học. Chỉ là sức lực lớn hơn người bình thường một chút thôi."
"Một chút là bao nhiêu?"
Cô ngẫm nghĩ, đi tới cái cây gần đó, thân cây cũng to tầm một người bình thường, đá lên.
'Uỳnh'
Cây bật gốc ngã xuống.
Di Giai quay lại, mặt vô cảm:"Chừng đó."
"..."