"Cậu ta tỉnh rồi. Chúng ta về được chưa?" Di Giai ngồi trên giường bệnh hạnh phúc nói
Thẻ đen kinh ngạc:"Còn trận chiến kia? Ngươi không muốn biết bên nào sẽ thắng à?"
Cô kỳ quái nhìn thẻ đen:"Biết làm gì? Đâu quan trọng."
Thẻ đen:"Sao ta cảm giác ngươi rất tuyệt tình?"
"Làm nhiệm vụ thì làm nhiệm vụ thôi, quan tâm nhiều thế làm gì?"
"Được được. Vậy trở về."
Lam Cảnh Nghi đẩy cửa phòng bệnh bước vào, tay anh cầm 1 túi bánh kẹo, thấy em gái đang ngủ say thì lặng lẽ đặt xuống bàn. Anh ngồi trên giường im lặng nhìn người đang ngủ một chút, đưa tay lên sờ trán cô, bỗng một cảm giác mất mát từ ngón tay truyền đến như thể nó đang kháng nghị điều gì đó, anh theo bản năng rụt tay lại.
Lam Ninh dường như bị anh đánh thức, từ từ mở mắt ra chống tay ngồi dậy, chợt một loạt ký ức dồn dập đổ về.
"Ài..." Lam Ninh khẽ ôm đầu rên lên.
"Sao thế?" Lam Cảnh Nghi lo lắng dí sát mặt lại vừa nhìn vừa hỏi
Lam Ninh đấm ngay vào giữa mặt anh, dường như quá lâu không bị đánh nên bản năng tránh đòn của anh đã mất.
"Lại gần thế làm gì? Mắt anh có cận đâu mà không thấy em đang đau đầu." Lam Ninh càu nhàu, cô tốc chăn nói:"Về nhà thôi. Em muốn về nhà. Ở đây lâu cũng tự sinh bệnh mất."
"Này..." Lam Cảnh Nghi hết cách, chạy theo cô làm thủ tục xuất viện.
Đêm đó là Đảo Chiến. Mới bắt đầu được nửa tiếng, Tây Đảo đã áp đảo Nam Đảo, Cảnh Nghi nhíu mày nói với Sát Hàn:"Tình hình không đúng! Cứ như..."
"Cứ như họ biết trước kế sách tấn công của chúng ta." Sát Hàn bổ sung lời anh. Mặt 2 người căng thẳng.
Trong khu vực rừng, Ngự Lâm đang ngồi trên cây uống rượu thì nghe tiếng Lam Ninh bên dưới:"Không giết người sao?"
Anh nhảy xuống, gãi đầu cười nói:"Sao cứ gặp cô hoài thế? Cô bám theo tôi đấy à?"
Lam Ninh tủm tỉm cười:"Là anh báo tôi vị trí của anh mà."
Nụ cười trên môi Ngự Lâm dần nhạt đi. Lại nghe cô nói tiếp:"Anh nghĩ giữa trận chiến khắp nơi máu lửa này, sẽ chẳng ai để ý ngọn lửa màu xanh cả? Anh là gián điệp nhỉ? Bắn tên chứa lửa xanh về phía mắt xích trận, dù đội hình có thay đổi bao nhiêu lần, chỉ cần tấn công mắt xích là đủ để phá tan."
Nói đến chữ "bao nhiêu lần", Lam Ninh đã tung ra 1 tấm lưới, Ngự Lâm mất cảnh giác bất ngờ bị chụp lại, cô lạnh lùng kéo lê hắn về lại tường thành, vứt hắn đến trước mặt Lam Cảnh Nghi và Sát Hàn rồi kể rõ mọi chuyện. Lam Cảnh Nghi lập tức thay đổi trận hình mới, Ngự Lâm không thèm để ý, thảnh thơi vừa nghịch móng tay vừa nhìn Lam Ninh nói:"Trước kia luôn xem thường cô. Đúng là núi cao còn có núi cao hơn. Tôi nghĩ tôi che giấu đủ kín rồi, không ngờ cô còn thâm tàng bất lộ hơn nha, đóng vai kẻ ngốc nhiều tiền lâu như vậy. Bái phục bái phục."
Lam Ninh đá hắn:" Xong trận liền cho anh biết khổ."
"Chỉ là game thôi mà. Quan trọng gì chứ." Ngự Lâm không cho là đúng, lại không chịu im lặng mà gặng hỏi:"Làm sao cô biết là tôi?"
Lam Ninh không trả lời mà chỉ nhìn phía trước. Cô sẽ không nói cho ai rằng lúc vô tình cho tay vào túi áo cô đã tìm được một tờ giấy, trên đó ghi chú gọn gàng:
Ngự Lâm. Rừng. Mũi tên. Lửa.
Dưới sự chỉ huy tài ba của Lam Cảnh Nghi cùng sự đồng lòng gắng sức của anh em. Trận chiến kết thúc với kết quả nghiêng về Nam Đảo.
1 năm sau.
'ping pong'
...
"Mày ra mở cửa đi."
"Anh ra mà mở."
"Mày không thấy anh đang rửa bát sao?"
"Phiền chết."
Lam Ninh uể oải mở cửa thò đầu ra nhìn:"Ai đó?"
"Lam Ninh." Hữu Ngạn ngồi xe lăn, thấy cô thì vui mừng bật thốt lên.
Từ 1 năm trước, sau khi tỉnh dậy cậu đã không còn vào game nữa, Lam Ninh thì dường như quên mất sự tồn tại của cậu, dù cậu nằm viện gần nửa năm để phục hồi nhưng cô chưa từng đến thăm.
"Cậu là...?" Lam Ninh có chút không chắc chắn nói.
"..." Hữu Ngạn đóng băng, từ vui sướng chuyển sang lúng túng ngại ngùng, sau đó chuyển thành cảm giác gì cậu cũng không thể nói rõ.
"Ai thế?" Lam Cảnh Nghi cũng đi ra, thấy là cậu thì nhíu mày lại:"Cậu đến đây làm gì? Sao cậu biết nhà tôi?"
Lam Ninh nhìn anh, như vừa tỉnh ngộ:"Ra là bạn anh à?"
Cảnh Nghi sửng sốt, nghi ngờ nhìn Lam Ninh:"?"
Lam Ninh:"???"
Trong phòng khách chỉ có Lam Cảnh Nghi cùng Hữu Ngạn, Lam Ninh cứ đinh ninh Hữu Ngạn là bạn anh trai nên cô thản nhiên lên phòng mình.
"Cô ấy...có phải do vụ chấn động não kia không...?" Hữu Ngạn có chút không biết mở lời thế nào.
Lam Cảnh Nghi đưa cậu 1 cốc nước cam, trầm ngâm một chút mới nói:"Tôi nói ra có lẽ cậu không tin."
"?" Hữu Ngạn ngẩng lên mặt đầy thắc mắc
"1 năm nay tôi đã thử nó rất nhiều lần, thời gian trước dường như... là một người khác..."
Hữu Ngạn kinh ngạc, yên lặng nghe tiếp.
Lam Cảnh Nghi thoải mái dựa lưng vào ghế, từ từ nói:"...Chắc là một nhân cách khác của con bé, tôi chưa từng thấy nó xuất hiện trước đây, sau này cũng không thấy, chỉ có thời gian đó thôi."
Mím chặt môi, Hữu Ngạn không biết nên nói gì, cậu hít sâu vài lần. Nếu không phải khi mở mắt người đầu tiên nhìn thấy là cô, được nghe cô nói, cậu đã tưởng như tất cả chỉ là một giấc mơ.
Bỗng nhiên nhớ ra gì đó, cậu đưa tay vào túi lấy ra một vật hỏi Cảnh Nghi:" Anh từng thấy vật này chưa?"
Lam Cảnh Nghi cầm vật đó:"Cái gì đây?"
Hữu Ngạn bất ngờ:"Anh cũng không biết?"
Đây là một chai nước nhỏ, lần duy nhất Lam Ninh đến thăm anh đã cho anh uống nước từ trong chai này, sau đó lúc bỏ chạy cô đã vô tình làm rơi vỏ chai, lúc thấy vỏ chai rơi anh đã định đưa tay níu cô lại nhưng không kịp, cổ họng khi ấy lại chưa thể nói để gọi cô lại. 1 năm nay anh đã tra trên mạng nhưng không tìm thấy kết quả phù hợp cho vỏ chai này, anh cứ nghĩ đó là đồ cá nhân của cô.
"Chưa từng thấy." Lam Cảnh Nghi nhíu mày khẳng định.
Hữu Ngạn kinh ngạc, nghĩ tới gì đó vội giật lại vỏ chai ôm vào lòng. Lam Cảnh Nghi khó hiểu nhìn cậu, cậu cũng không giải thích mà từ biệt rời đi.