Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ (Quyển 1)

Chương 119

Editor: Trầm Âm


“À, cậu hỏi tôi đến trường cậu có phải để cảm thụ trường học mà Tiêu ca ca đã từng học một chút hay không ư? Đương nhiên không phải, tôi đến trường học là để bán nghệ. Cậu đã quên rồi sao, mỗi ngày tôi đều phải bán nghệ kiếm tiền!”


“Vì sao ánh mắt của cậu lại kỳ quái như vậy? Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi không thể kiếm tiền?”


“À, không phải do tôi muốn thử nghiệm sinh hoạt, mà tôi thật sự phải kiếm tiền, một chút cũng không lừa cậu!”


“Cha mẹ tôi cũng không cung cấp viện trợ kinh tế cho tôi. Thật ra, bọn họ cũng không có tiền. Tất cả tiền của nhà tôi đều bị người ta lừa hết. Người này Tiêu ca ca cũng quen, là người lúc trước anh ấy giới thiệu cho tôi.”


“Tiêu ca ca, sao anh không nói câu nào vậy. Lúc trước là anh giới thiệu Hữu Tỉ cho tôi. Mọi người đều khen ngợi tôi cùng Hữu Tỉ là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối. Tôi còn chưa cảm tạ anh đâu!”


Vị hội trưởng hội học sinh này bị Minh Ca nói chuyện vòng vòng muốn hôn mê. Cậu ta suy nghĩ hơn nửa ngày, đột nhiên mới phản ứng được Minh Ca nói cái gì, vẻ mặt kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Nghiêm Tiêu.


Ánh mắt Nghiêm Tiêu vẫn luôn ở trên người Minh Ca. Hắn mỉm cười nhìn Minh Ca đang vân đạm phong khinh nói ra những lời này. Hắn muốn nâng tay đỡ mắt kính, nhưng ở dưới góc bàn không ai nhìn thấy, bàn tay hắn lại vo khăn bàn lại thành một cục.


“Minh Ca, anh đến đây để tìm em, gả cho anh có được không!”


Ở dưới ánh đèn trần chiếu rọi, mắt kính của hắn phản xạ ảnh ngược của Minh Ca.


Minh Ca ngồi đối diện hắn. Khi cô nghe được lời cầu hôn đột ngột như vậy, cầu hôn qua loa không có một chút ý nghĩa như vậy, cô cũng không có phẫn nộ hay là kinh ngạc, mà vẫn mỉm cười như cũ, bình thản, lễ phép mỉm cười. Đó là một nụ cười tiêu chuẩn, nếu nhiều một chút lại trở nên quá giả dối, mà thiếu một chút lại trở nên quá cứng đờ. Minh Ca mỉm cười, giống như một làn gió phảng phất vào mặt, lại giống như ánh dương ấm áp, “Được thôi!”


Hắn cầu hôn qua loa, cô cũng trả lời có lệ!


Nghiêm Tiêu cúi đầu, một bàn tay của hắn bỏ vào trong túi, một hồi lâu mới lấy ra một cái hộp nhỏ. Hắn đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Minh Ca quỳ một gối, “Minh Ca, gả cho anh đi. Anh thề, anh sẽ dùng cả đời của mình để yêu em, sủng em, che chở cho em. Em chỉ cần ở nhà phụ trách xinh đẹp như hoa, anh sẽ phụ trách kiếm tiền xây dựng gia đình!”


Câu này là nguyện vọng từ nhỏ đến lớn của Minh Ca, tất nhiên Nghiêm Tiêu biết rõ. Cái hộp trong tay hắn đã mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn nạm kim cương.


Minh Ca nhìn người đang quỳ trên mặt đất. Không biết từ khi nào, xung quanh đã tụ lại rất nhiều người vây xem. Người nước ngoài vừa lãng mạn vừa cởi mở, mọi người đều bảo Minh Ca đáp ứng hắn.


Bao gồm cả vị hội trưởng hội học sinh kia, ánh mắt của cậu ta ảm đạm một chút, sau đó cũng lập tức hoan hô, nói với Minh Ca: Tiểu Minh mau trả lời đi, Tiểu Minh đáp ứng học trưởng đi!


“Được thôi!” Minh Ca ngồi ngay ngắn, mặt mày mỉm cười nhìn Nghiêm Tiêu, lên tiếng đáp ứng trước mặt mọi người.


Cô vừa nói như vậy, xung quanh liền vang lên tiếng vỗ tay. Vị hội trường kia còn hô to với Nghiêm Tiêu, “Học trưởng còn ngây ra đó làm cái gì, còn không mau đeo nhẫn cho Tiểu Minh!”


Nghiêm Tiêu xác thực ngây ngẩn cả người. Hắn đoán bản thân sẽ bị Minh Ca tát một cái, hoặc là Minh Ca sẽ phẫn nộ, thét chói tai đòi đánh hắn. Hắn biết quyết tâm của chính mình lúc này đây có lẽ chỉ khiến cho Minh Ca cười nhạo châm chọc. Hắn đã có chuẩn bị tâm lý, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, hắn muốn kiên trì đến cùng.


Nhưng mà hắn không nghĩ tới, một lần liền thành công.


Hắn giương mắt, mỉm cười nhìn Minh Ca. Rõ ràng cô cười đến mi mắt cong cong, ánh mắt ấm áp. Rõ ràng giờ phút này, gương mặt xinh đẹp của cô được ánh đèn rực rỡ chiếu xuống. Chỉ là không biết vì cái gì, tâm tình của hắn đang vô cùng kích động cùng vui sướng, nhưng đến thời điểm đối diện với vẻ mặt tươi cười của Minh Ca, hắn lại có loại cảm giác lạnh cả người.


“Minh Ca, em thật sự nguyện ý gả cho anh sao?” Nghiêm Tiêu lại xác nhận một lần nữa.


Hắn cũng không phát hiện ra, giọng nói của hắn bất tri bất giác có một chút cầu xin.


“Tôi tất nhiên sẽ nguyện ý!” Minh Ca cười tươi như ánh mặt trời.


Chỉ là thời điểm Nghiêm Tiêu muốn đeo nhẫn cho cô, bàn tay luôn đặt trên đầu gối của cô lại dời đi, né tránh sự đụng chạm của Nghiêm Tiêu, “Bất quá, anh thật sự muốn cưới tôi sao, Tiêu ca ca? Anh sẽ không hối hận, sẽ không do dự, không màng tất cả sự ngăn trở của mọi người mà cưới tôi hay sao?”


“Thật sự!” Đầu ngón tay của hắn lướt qua tay của Minh Ca, một tia ấm áp trên đầu ngón tay biến mất trong nháy mắt, giống như ảo giác của hắn.


Đây là người phụ nữ duy nhất mà hắn muốn thân cận, cũng là người phụ nữ duy nhất khiến hắn vui mừng khi được đụng chạm.


Ánh mắt của hắn không tự chủ được dừng ở trên đôi tay của cô. Đôi tay đó hắn đã từng nắm qua vô số lần. Đôi tay đó tinh tế đến mức mỗi khi hắn nắm lấy, tâm của hắn đều sẽ mềm lại như nước.


Nhưng ánh mắt của hắn có thể nhìn thấy được, đôi tay kia đã thô ráp hơn rất nhiều. Đôi tay không còn trắng nõn, trơn láng như trước, thậm chí ngón tay còn có một ít vết chai. Nhớ tới lời cô vừa mới nói, mỗi ngày bởi vì một chút tiền ấy mà phải gảy đàn tranh cả một buổi trưa. Minh Ca trước nay chưa ăn qua cực khổ như vậy. Tâm hắn co rút, thời điểm đáp lại Minh Ca cũng càng thêm thâm tình, chân thành tha thiết, “Minh Ca, anh sẽ không hối hận, vĩnh viễn sẽ không hối hận. Anh muốn vĩnh viễn cùng em ở bên nhau. Anh sẽ dùng tất cả của mình để che chở cho em. Minh Ca, anh sẽ vì em mà xây dựng một bầu trời không bao giờ sụp xuống.”


“Thật vậy sao?”


Ánh mắt Minh Ca tựa hồ bởi vì lời nói của Nghiêm Tiêu mà sáng ngời lên rất nhiều, khiến cho Nghiêm Tiêu càng thêm có dũng khí, “Thật sự, xin em hãy tin tưởng anh. Minh Ca, về sau anh sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm tổn thương em.”


Tay Minh Ca lại né tránh Nghiêm Tiêu một lần nữa. Ý cười của cô càng sâu, ánh mắt lại càng sáng, mi mắt của cô cong cong. Giờ phút này, nụ cười xán lạn của cô vô cùng bắt mắt, liền giống như bông hoa quỳnh chậm rãi nở rộ trong bóng đêm, khiến cho người ta hít thở không thông.


Nghiêm Tiêu nhất thời ngơ ngẩn. Minh Ca tươi cười như vậy làm cho hắn si mê, nhưng đồng thời, hắn lại có loại dự cảm không tốt.


“Anh sẽ không ghét bỏ tôi từng phá một cái thai hơn 6 tháng hay sao?”


“Em?” Si mê trong mắt Nghiêm Tiêu nháy mắt bị nỗi khiếp sợ bao phủ, đại não liền trống rỗng. Một khắc kia hắn muốn hỏi, muốn hỏi có phải là con của hắn hay không, muốn hỏi chuyện cụ thể là như thế nào. Chỉ là, trong nháy mắt tiếp theo hắn liền thanh tỉnh, lập tức kiên quyết nói, “Minh Ca, anh sẽ không ghét bỏ em. Em chính là một nàng công chúa kiêu ngạo, không ai có thể ghét bỏ em.”


“Như vậy, anh cũng nguyện ý cưới một người phụ nữ bởi vì phá cái thai với nam nhân khác mà bị cắt bỏ tử cung, cả đời này cũng không thể làm mẹ hay sao?” Minh Ca cười tủm tỉm, nói với Nghiêm Tiêu, trên mặt cô không có nửa điểm động dung.


Tuy rằng năm đó nguyên chủ không có cắt bỏ tử cung, nhưng cô ấy cũng vĩnh viễn không thể có được một đứa con của chính mình. Cũng bởi vậy mà nguyên chủ mới bị bán trao tay vô số lần, bị người ta đối đãi giống như gia súc. Những ngày tháng sống như thế, Minh Ca hồi tưởng lại ký ức của nguyên chủ một chút, cảm thấy đều là ác mộng.


Thậm chí Minh Ca còn không muốn hồi tưởng lại cảm xúc của nguyên chủ lúc đó, cũng không biết làm sao nguyên chủ có thể thoát khỏi nơi đó được. Vô số đêm, nguyên chủ đều muốn hỏi Nghiêm Tiêu, vì cái gì!


Hết chương 119.
11/12/2020

Bình Luận (0)
Comment