Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ (Quyển 1)

Chương 47

Editor: Trầm Âm


Nơi này linh khí nồng đậm, đặc biệt là linh khí còn thả ra nguyên tố băng, giống như địa phương này là vì Minh Ca mà chế tạo ra vậy. Minh Ca cảm thấy tu vi của chính mình tiến bộ vượt bậc, so với lúc ở Ma Đầu Sơn tu luyện, giống như một cái ở trên trời một cái ở dưới đất vậy.


Trong thời gian ngắn ngủn, nàng đã từ luyện khí đại viên mãn thuận lợi tiến giai đến Trúc Cơ sơ kỳ. Ở nơi này tu luyện làm ít công nhiều. Minh Ca cảm thấy chính mình tiếp tục tu luyện một đoạn thời gian nữa, hoàn toàn có thể đem tu vi củng cố đến Trúc Cơ trung kỳ. Chỉ là chưa chờ được đến lúc đó, trận pháp kết giới ở địa phương này lại bị mở ra.


Có người lại vào, nhưng không phải là Tô Uyên.


Vào kết giới, Từ Thanh Thanh phát hiện nơi này có Tụ Linh Trận lấy nguyên tố băng làm chủ, trong lòng nàng ta hơi hơi khác thường. Toàn bộ Thiên Kiếm phải chỉ có một người là băng linh căn.


Cái Tụ Linh Trận này là A Uyên thiết lập sao, hay là của tiền bối nào đó ở Thiên Kiếm phái?


Bất quá chợt lóe mắt, chờ đến khi nhìn rõ được người ngồi ở trung tâm trận pháp, Từ Thanh Thanh nháy mắt liền hiểu rõ. Nàng ta gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt nữ nhân, môi nàng ta bị cắn nát, thấy một người một thú kia đều nhắm hai mắt, không muốn để ý tới nàng ta. Vì thế Từ Thanh Thanh cố gắng áp xuống cảm xúc, nàng ta kinh ngạc hỏi, “Sư tỷ, làm sao ngươi lại ở chỗ này? Yêu thú đen như mực bên cạnh ngươi lại là yêu thú gì?”


Hiên Viên Mặc ghét nhất là bị người nói như vậy, hắn cho rằng cụm từ đen như mực giống như đang hình dung đáy nồi hôi hám vậy. Hắn đây là làn da độc nhất vô nhị mang đầy hơi thở của nam tử hán, nam nhân nào cũng sẽ không đạt được cảnh giới như hắn. Cho nên vừa nghe thấy lời này, hắn lập tức trợn mắt, nhe răng hướng về phía Từ Thanh Thanh đánh tới.


“Yêu nghiệt lớn mật!” Từ Thanh Thanh rút trường kiếm ra, không chút do dự đâm tới Hiên Viên Mặc, “Thú tính chưa hết, thế nhưng còn đả thương người. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ.”


Hiển nhiên Từ Thanh Thanh còn không có nhận ra một cục đen thui trước mắt chính là yêu ma Hiên Viên Mặc mà mọi người đang tìm kiếm, bằng không cũng sẽ không to gan nhào lên như vậy.


Minh Ca tu luyện bị gián đoạn, nàng dứt khoát trợn mắt vây xem một người một thú đánh nhau.


Tuy rằng Hiên Viên Mặc không dám ra đánh trực diện với Tô Uyên, chẳng qua đối thủ hiện giờ chỉ là Từ Thanh Thanh Trúc Cơ đại viên mãn, hắn quả thực giống như chơi đùa. Bản tính của Hiên Viên Mặc là có thù tất báo, đánh không lại Tô Uyên, lại bị Tô Uyên giam cầm ở địa phương chó má này đã khiến hắn nghẹn chết. Hiện giờ nữ nhân của Tô Uyên đã đưa tới cửa, làm sao hắn có thể buông tha. Hàm răng của hắn sắc bén như đao kiếm vạch trên Từ Thanh Thanh một nhát lại một nhát.


“Sư tỷ, sư tỷ……” Từ Thanh Thanh tính ra cũng kiên cường, không có khóc la xin tha, chỉ là nước mắt lưng tròng hướng Minh Ca liếc mắt một cái. Nàng ta đại khái là nghĩ thông suốt, yêu thú này cùng Minh Ca ở bên nhau lại không công kích Minh Ca, khẳng định cùng Minh Ca có quan hệ, “Sư tỷ……”


Một tiếng lại một tiếng, giọng nói này thật khiến cho nhân tâm nổi lên thương tiếc, huống chi thời điểm Từ Thanh Thanh kêu Minh Ca, đều là hướng khuôn mặt đầm đìa máu do hàm răng của Hiên Viên Mặc cắn xé về phía Minh Ca!


Thật là đáng thương không chịu được.


Minh Ca cảm thấy Hiên Viên Mặc thật đúng là tàn nhẫn a, lại có thể hạ thủ đối với khuôn mặt nhỏ đầy đặn xinh đẹp như vậy.


Bất quá, nàng chỉ muốn vây xem thôi a, nàng cũng không tính toán nhúng tay. Kiếp trước nguyên chủ bị lột sạch quần áo ở trước mắt bao người, lại còn bị đánh đến tàn nhẫn, so với cái này còn thê thảm hơn nhiều. Kiếp trước nguyên chủ muốn Từ Thanh Thanh nói đỡ vài câu, Từ Thanh Thanh chẳng những không giúp mà còn đổ dầu vào lửa, hiện tại nàng cũng chưa nói cái gì, chỉ là yên lặng vây xem.


Từ Thanh Thanh cắn răng, từ không gian lấy ra một pháp khí cao cấp ném vê phía Hiên Viên Mặc. Cái này là trân phẩm pháp khí của nàng ta, nhưng chỉ sợ tự bạo cũng không thể tạo thành thương tổn đối với Hiên Viên Mặc. Những cái pháp khí phòng ngự chỉ là thùng rỗng kêu to, đã bị Hiên Viên Mặc phá huỷ vài cái.


Cả người đã có vô số miệng vết thương, đặc biệt là trên mặt bị xé rách, nóng rát cùng đau đớn như chết lặng, nhưng nàng ta bị quái thú này ép sát cũng không thể nuốt linh đan. Trước nay còn chưa có chật vật qua như vậy, Từ Thanh Thanh lại gọi Minh Ca vài tiếng. Thời điểm nàng ta đưa lưng về phía Minh Ca, đáy mắt mang một mảnh dữ tợn.


“Đánh thôi thì tốt rồi, đừng đem người lăn lộn đến chết!” Minh Ca truyền âm về phía Hiên Viên Mặc , “Con chó nóng nảy còn biết nhảy tường, huống chi nếu lần này đem nàng ta lăn lộn đến chết, lần sau ngươi còn ai để lăn lộn!”


Hiên Viên Mặc vừa nghe câu cuối cùng của Minh Ca, quyết đoán thu tay lại. Không đúng, là thu hồi cái chân đang muốn tiếp tục đá Từ Thanh Thanh, từ một hung thú cuồng tính quá độ thay đổi thành một con mèo ngoan ngoãn ngồi xổm xuống bên người Minh Ca, thậm chí đầu còn cọ cọ Minh Ca, một bộ cầu khích lệ cầu vuốt ve....


Nhưng hắn lại truyền âm cho Minh Ca, nói là: Ha ha ha, bổn Yêu vương lợi hại không, còn không mau cúng bái nịnh nọt, còn không mau giúp bổn Yêu vương mát xa mát xa……


Từ Thanh Thanh liếc mắt về phía Minh Ca, một bộ dáng thương tâm đến mức tan nát cõi lòng. Nàng ta nhanh chóng ngồi xếp bằng ngồi xuống, một bên ném các loại linh đan vào trong miệng, một bên vận linh khí tiêu hóa linh đan để chữa thương.


Bất quá chỉ trong chớp mắt, những miệng vết thương máu chảy đầm đìa trên người nàng ta đều đã khôi phục như lúc ban đầu, ngay cả vết thương sâu đến tân xương trên mặt nàng ta cũng có thể dùng mắt thường mà thấy được tốc độ khôi phục. Làn da trắng nõn bóng loáng, nàng ta tìm trong không gian một bộ quần áo để thay, lại lấy gương ra nhìn nhìn gương mặt của chính mình. Nhìn đến khi không còn vết sẹo nào, lúc này Từ Thanh Thanh mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu, nước mắt lưng tròng tiếp tục đối diện Minh Ca.


“Sư tỷ, vì cái gì ngươi lại đối xử với ta như vậy?”  Hốc mắt của Từ Thanh Thanh ngập nước, sau một lúc lâu cũng không có rơi xuống, đúng là loại muốn khóc mà còn cố nén, làm người nhìn thấy liền có cảm giác chua xót bi thiết, nhìn thấy mà thương.


Phỏng chừng nếu đối diện là một nam nhân, hắn sẽ lập tức bị kích phát ý muốn bảo hộ, đem nàng ta ôm vào trong ngực mà nhận sai cùng an ủi……


May mắn, đối diện là một người một thú, đều không cảm được cái loại bi thương này của Từ Thanh Thanh!


“Ta đối xử với ngươi như thế nào?” Vẻ mặt của Minh Ca vừa mê mang vừa ngây thơ.


“Ta biết nó là khế ước thú của ngươi, nó đối với ta như vậy không phải là do sư tỷ sai sử sao?” Từ Thanh Thanh rốt cuộc cũng không chịu nổi, nước mắt ở trên mặt lăn xuống, “Sư tỷ, ta biết ngươi oán trách ta ngày đó ở Ma Đầu Sơn không có giúp ngươi nói chuyện. Chỉ là các đại môn phái tinh anh ở Vân Tiên Giới đều có mặt ở đó, nếu bọn họ biết sư tỷ là người của Thiên Kiếm phái, mọi người khẳng định đều sẽ cảm thấy Thiên Kiếm phái cùng yêu ma kia là cùng một bọn. Đến lúc đó, không chỉ có sư phụ, mà mỗi người của Thiên Kiếm phái sẽ trở thành tồn tại bị mọi người đòi đánh đòi giết. Sư tỷ, ngươi nhất định sẽ không nguyện ý nhìn thấy hình ảnh như vậy đi, ta lúc ấy cũng muốn giúp ngươi, chỉ là lòng ta có thừa nhưng lực lại không đủ a……”


Từ Thanh Thanh khóc thút thít, thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng lại khóc như muốn tan nát cõi lòng, “Ân nghĩa không thể chu toàn được hai bên. Tuy rằng ta muốn cứu sư tỷ, nhưng ta lại không có cách nào làm như vậy, cũng may hiện giờ sư tỷ bình yên vô sự, nếu không cả đời này ta đều sẽ không thể an tâm.”


Một khắc trước còn khóc tới tê tâm liệt phế, ngay sau đó lại rưng rưng mỉm cười nhìn Minh Ca, “Sư tỷ, ngươi còn sống thật tốt, mọi người đều có thể an lòng.”


Minh Ca không nghĩ tới một câu nói của chính mình có thể khiến cho Từ Thanh Thanh có thêm nhiều lời kịch như vậy!


Hết chương 47.
12/09/2020

Bình Luận (0)
Comment