Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ (Quyển 1)

Chương 60

Editor: Trầm Âm


Minh Ca lại nghe được tin tức của Minh Kiếm là khi hắn từ bí cảnh mở ra cơ duyên, bế quan mười năm sau đó kết đan thành công. Thiên Kiếm phái không chỉ vì hắn làm đại điển kết đan, mà còn cử hành điển lễ song tu cho hắn cùng với nữ nhi của chưởng môn.


Thời điểm quan trọng như thế, tất nhiên là Minh Ca rất muốn đi xem náo nhiệt, đặc biệt là nàng vẫn luôn nhớ mãi không quên đại sư huynh, như thế nào cũng phải đến chúc mừng.


Tu vi của nàng tiến triển rất nhanh. Chỉ trong thời gian mười năm ngắn ngủn, nàng liền cảm thấy chính mình giống như được khai thông, vèo vèo vèo, thế là tới Kim Đan hậu kỳ. Chỉ đáng tiếc là Hiên Viên Mặc vẫn dừng lại ở Luyện Khí sơ kỳ như cũ. Không chỉ có như thế,  mười năm trôi qua, hắn vẫn như cũ là một tiểu hài tử choai choai!


Tu vi không tăng, Hiên Viên Mặc một chút cũng không thèm để ý. Điều hắn để ý nhất hiện giờ chính là chim nhỏ của hắn, mỗi buổi tối đều ở trong ổ chăn đếm đếm xem nó có dài ra hay không......


Mười năm này, hai người ồn ào nhốn nháo, đem Vân Tiên Giới đều chuyển động. Minh Ca bất tri bất giác phát hiện ra, chính mình thế nhưng lại mang Hiên Viên Mặc đi qua những địa phương mà trước kia hắn dẫn nguyên chủ đi. Chỉ là Hiên Viên Mặc đối với những địa phương này tựa hồ cũng không có ấn tượng gì.


Sau khi chưởng môn Tô Uyên của Thiên Kiếm bị xua đuổi vì nghi là Yêu vương, mọi người ở trong môn phái vẫn luôn liền ở trong trạng thái lo lắng đề phòng, sợ một ngày nào đó Tô Uyên trở về đại khai sát giới. Hiện giờ thật vất vả mới có một đại hỉ sự, chưởng môn cùng chúng trưởng lão đều chủ trương làm lễ lớn, không khí vui mừng này đem sự việc của Tô Uyên ném văng xa tít mù.


Toàn bộ Thiên Kiếm phái đều có một mảnh hỉ khí dương trung, cánh hoa hồng bay lả tả đầy trời, người trong môn phái đi đi lại lại nối liền không dứt.


"Ta vẫn luôn cho rằng Thanh Thanh tiểu sư muội cùng đại sư huynh mới là một đôi. Thật không nghĩ tới, nam nhân quả nhiên không đáng tin cậy, người như đại sư huynh cũng không thể dựa vào được!"


"Ngươi thì biết cái gì, đừng nói chuyện lung tung."


"Ta cũng nói trước mặt a, Thanh Thanh tiểu sư muội biến mất đã lâu, khẳng định chính là bởi vì việc này nên mới  yên lặng rời đi, tiểu sư muội thật đáng thương!"


"Ngươi câm miệng, đừng nói nữa. Mồm miệng không tốt thì cũng đừng liên lụy đến người khác. Thanh Thanh tiểu sư muội có cái gì đáng thương, ngươi không nghe nói Thanh Thanh tiểu sư muội cùng Yêu vương dan díu sao?"


"Như thế nào sẽ, tiểu sư muội là người tốt như vậy......"


"Nên ta mới bảo ngươi đừng nói nữa. Hôm nay là ngày nào, người lui tới nhiều như vậy, đừng để họ nghe được. Ta nghe tịnh sư ca nói, Thanh Thanh kia căn bản nhìn vậy mà không phải như vậy. Nàng ta ở bí cảnh câu dẫn đại sư huynh, trong khi nàng ta vẫn còn là nữ nhân của Yêu vương Tô Uyên đó, bằng không với thiên tư của nàng ta sao có thể tăng trưởng tu vi nhanh như vậy. Chính là nhờ song tu, thứ mà nữ nhân kia am hiểu nhất chính là cùng nam nhân song tu. Thoạt nhìn thanh cao, nhưng trong xương cốt chắc thối rữa hết cả rồi!"


"Như, như thế nào sẽ như vậy a!" Nữ tử rõ ràng là bị tin tức này làm cho sợ đến ngây người, "Thanh Thanh tiểu sư muội như thế nào sẽ là như vậy, cái loại song tu chi thuật này nghe nói là tà môn ngoại đạo a, nàng, nàng......


"Cho nên mới nói, ngươi cái gì cũng không biết thì đừng nói bậy, chọc ra họa khi nào còn chẳng biết."


Phía sau một tòa núi giả, hai nữ tu ngồi ở dưới tàng cây liễu, nhỏ giọng nói chuyện.


Minh Ca nghe hai người nói đi nói lại một ít đề tài không đâu vào đâu, liền dẫn Hiên Viên Mặc rời khỏi địa phương kia.


Ở thời điểm Tô Uyên bị nghìn người vứt bỏ, Từ Thanh Thanh quay đầu cùng Minh Kiếm ôm ấp, đại khái nàng ta cũng chưa từng nghĩ đến, cuối cùng nàng ta cũng bị Minh Kiếm dùng một chân đá văng!


Ai, Minh Ca cảm thấy Tô Uyên cùng Minh Kiếm đều là người ra vẻ đạo mạo, ngụy quân tử. Nhưng nếu nhìn kỹ liền thấy được rằng, Tô Uyên còn đáng tin cậy hơn Minh Kiếm không biết bao nhiêu lần. Còn đối với loại người một chân dẫm hai chiếc thuyền như Từ Thanh Thanh lại bị tra nam vứt bỏ, Minh Ca vô cùng muốn cổ động, kêu lên một tiếng làm tốt lắm.


Một đời này của Minh Ca cũng không có chuyên chú đi đối phó với những người bắt nạt nguyên chủ. Bất quá két cục của những người này cũng không giống như nguyên chủ kiếp trước, ít nhất Tô Uyên cũng không cùng Từ Thanh Thanh kết thành đạo lữ, Minh Kiếm cũng không có nhớ mãi không quên đối với Từ Thanh Thanh. Không chỉ có như thế, một đời này, Tô Uyên thế nhưng còn biến thành mộ tồn tại giống như chuột chạy qua đường. Lần trước gặp mặt, Hiên Viên Mặc nói Tô Uyên sắp bị ma hóa, cũng không biết hiện giờ thế nào.


Nói đến Tô Uyên, Minh Ca liền nghĩ đến lần trước Tô Uyên tự nhiên xuất hiện rồi lại rời đi, thật khó hiểu. Nàng cũng không hiểu rõ tâm trạng của mình lúc này, ngày ấy cũng không có cảm giác gì, thế nhưng theo thời gian trôi qua, Minh Ca đối với sự việc đó lại càng thêm canh cánh trong lòng. Nàng cũng không biết có phải hồn niệm còn sót lại của nguyên chủ đang ảnh hưởng đến nàng hay không.


Hiên Viên Mặc nhéo nhéo tay Minh Ca, nhấp miệng nói, "Hắn đang ở gần đây!"


"Ai?" Minh Ca lên tiếng, bất tri bất giác hiểu được cái ngữ khí chua lè này của Hiên Viên Mặc là do đâu. Người mà hắn đang nói tới tất nhiên chính là Tô Uyên, "Làm sao ngươi biết? Ngươi có thể cảm ứng được hơi thở của hắn?"


Hiên Viên Mặc ngạo kiều quay đầu, vẻ mặt ghét bỏ nhíu mày, "Nghi thức song tu rác rưởi này có cái gì đẹp, điển lễ của chúng ta về sau so với cái này sẽ tốt hơn gấp ngàn lần vạn lần!"


"Được!"


"A?" Hiên Viên Mặc tựa hồ không nghĩ tới Minh Ca sẽ trả lời sảng khoái như vậy. Ngần ấy năm hắn không thể phát triển chiều cao, đến chính hắn cũng chịu không nổi hình dáng lùn lùn hiện tại. Có đôi khi hắn thực lo lắng, có khi nào tiểu bồ câu không chịu nổi tịch mịch liền đạp hắn đi không a a a, "Cái kia, tiểu bồ câu, ngươi có biết ta vừa mới nói cái gì sao?"


"Chẳng lẽ không phải là ngươi muốn cùng ta làm điển lễ song tu hay sao?" Minh Ca kinh ngạc.


"Đương nhiên, đương nhiên là muốn làm cùng ngươi!" Hiên Viên Mặc lắp bắp, ngay sau đó liền khôi phục bộ dáng ngạo kiểu, "Ngươi xấu như vậy, trừ bỏ ta, ngươi còn có thể làm điển lễ cùng với ai, dù sao cũng không thể để ngươi không danh không phận đi theo ta......"


"Ta thật sự xấu như vậy?" Minh Ca thực khó chịu, nhíu mày.


"Ngươi ở trong mắt những người khác tất nhiên là xấu. Nhưng trong mắt của ta, ngươi là đẹp nhất!" Những nhân loại ngu xuẩn đó làm sao có thể có ánh mắt giống với hắn được.


"Nga!" Minh Ca gật đầu, không tỏ ý kiến, nàng hiện giờ đã đem đóa kỳ ba Hiên Viên Mặc này hiểu biết đến thấu triệt.


Hai người xen lẫn trong đội ngũ của các môn phái tiến vào, ngươi một câu ta một câu bất tri bất giác đã đến quảng trường cử hành điển lễ song tu. Hiên Viên Mặc đột nhiên ngừng bước chân, đáy mắt hiếm khi xuất hiện mê mang.


"Làm sao vậy?" Minh Ca lập tức liền chú ý tới.


Hiên Viên Mặc lại giữ chặt tay Minh Ca, "Một lúc nữa nhớ chú ý một chút, nơi đó có hơi thở yêu ma rất mạnh."


"Làm sao có thể?" Minh Ca kinh ngạc, trong trường hợp này mà có hơi thở của yêu ma sao có thể không bị người phát hiện chứ, "Là Tô Uyên tới?"


"Không phải hắn, là người khác!" Hiên Viên Mặc cau mày, ngay sau đó phất tay, "Không có việc gì, đừng lo lắng, lát nữa lão tử che chở cho ngươi!"


Minh Ca bình tĩnh, xem nhẹ loại lời nói này.


Trong khi hai người nói chuyện, đám người trong quảng trường đột nhiên chen chúc.


Sau đó giống như bị tắt âm, ồn ào náo động đột nhiên biến mất.


Hết chương 60.


21/09/2020

Bình Luận (0)
Comment