Edit: OchibiHơn nửa ngày, Tư Đồ Phong mới lấy lại tinh thần. Nhìn Đa Cát vẫn cứ quỳ, cổ họng hắn nghẹn ngào. Đều do hắn, nếu là hắn phát hiện sớm một chút, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra!
“Nhị điện hạ, ngài hạ lệnh đi!”
“Huynh đệ đã lâu, ta không tra tấn ngươi nữa, ngươi được giải thoát rồi!”
Đa Cát quỳ trên mặt đất, hướng hắn dập đầu một cái.
“Nhị điện hạ, Đa Cát có tội, chết không đáng tiếc. Nhưng trước khi chết, Đa Cát hy vọng nhị điện hạ có thể đứng dậy một lần nữa.”
Tư Đồ Phong đã đi rồi.
Từ khi bắt đầu mọi chuyện, Đa Cát vẫn luôn bồi bên người. Mười mấy năm, Đa Cát lớn hơn hắn gần ba tuổi vẫn luôn đối đãi với hắn như đệ đệ ruột. Thay hắn ra mặt, giúp hắn giải quyết hết mọi phiền toái, bảo vệ hắn như sinh mệnh. Nhưng hắn vẫn không có cách tha thứ cho hành động của Đa Cát.
Tư Đồ Phong đi ra ngoài, nhìn cỏ lau mênh mang cách đó không xa.
Đều là hắn sai, hắn không nên nổi lên tham niệm, đi vọng tưởng nữ tử thuần khiết ấy.
Nếu như lúc trước hắn không có lòng hiếu kỳ, không muốn đi nhìn lén nàng một cái. Có phải tất cả đều sẽ thay đổi hay không?
Nhưng, hắn làm sao biết được, vừa thấy người ấy, đã khiến cho mình khuynh tâm?
Hắn thậm chí còn nhớ rõ, nàng cởi bỏ áo ngoài, chỉ có áo lót màu trắng, dáng người nho nhỏ lả lướt, còn có mái tóc rối tung. Nàng cau mày, lớn giọng quát hắn…… Mỗi thứ của nàng, với hắn mà nói đều có lực hấp dẫn trí mạng!
Trong bất tri bất giác, nước mắt đã lan tràn toàn bộ hốc mắt hắn.
Hắn đã hoàn toàn bị vứt bỏ, ngay cả Đa Cát cũng bị hắn xử tử. Trên đời này, không còn ai sẽ cần hắn nữa? Xem ra hắn thật sự dư thừa. Lẽ ra mẫu thân không nên sinh hạ hắn.
Kỳ thật chắc là hắn vẫn luôn tự ti?
Mọi thứ hắn có, đều do Tư Đồ Ngạn bố thí không phải sao? Hắn vẫn luôn phải dựa vào ca ca mới sống được, làm nhiều chuyện bừa bãi như vậy……
Không mang họ Tư đồ, hắn cũng không phải cái gì cả! Hắn có tư cách gì hận người khác? Muốn trách chỉ có thể trách hắn không nên có mặt trên đời này!
“Nhị điện hạ, thi thể Đa Cát đã xử lý tốt.” Một thị vệ tới báo.
Tư Đồ Phong nhắm mắt.
Đa Cát hắn quan tâm nhất, yêu quý nhất cũng mất đi, hắn thật sự hai bàn tay trắng rồi.
“Nhị điện hạ……”
“Công chúa thế nào?”
“Công…… Công chúa tạm thời vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm tính mạng. Có điều, Vương tử điện hạ vẫn luôn canh giữ ở bên người công chúa.”
Tư Đồ Phong một trận khó chịu, nhưng hắn vẫn tin tưởng, nàng sẽ không có việc gì. Bởi vì cặp mắt sáng ngời kia của nàng, quả thực tựa như ngôi sao trên bầu trời.
Thảo nguyên mà không có ngôi sao, còn gọi là thảo nguyên sao? Cho nên, nàng nhất định sẽ không chết!
“Hài tử của nàng, thì sao?”
“……” Trả lời hắn chính là một mảnh lặng im.
Tim Tư Đồ Phong bị siết đau, là hắn hại chết hài tử của nàng! Suối quãng đường đi, không ai rõ hơn hắn, hài tử quan trọng với nàng thế nào!
Hắn cũng nên lấy chết tạ tội. Nhưng điều duy nhất Đa Cát muốn trước khi chết, chính là hắn có thể đứng dậy một lần nữa.
Xem ra, đã đến lúc rời đi. Hắn mở to mắt, hỏi: “Ngươi còn nguyện đi theo ta không?”
“Thuộc hạ thề sống chết nguyện trung thành!”
“Được.” Tư Đồ Phong gật đầu.
Thì ra, trên thế giới này vẫn có người không từ bỏ hắn.
Như vậy hắn không nên lại tiếp tục trầm luân đi xuống. Nơi này đã không thể chứa hắn, ca ca sớm hay muộn cũng sẽ tìm được chứng cứ trị tội hắn.
Hắn không thể chết được, nếu không thể ở bên cạnh công chúa, thì phải bảo vệ an toàn cho nàng!
Tộc Xích Nhĩ bây giờ là rắn mất đầu, mâu thuẫn nội bộ nghiêm trọng. Hắn thật ra có thể nhân cơ hội chiếm lĩnh thổ địa của bọn họ. Chỉ cần có hắn ở đây, hắn tin trong vòng trăm năm di tộc sẽ không có bất luận uy hiếp nào.
Công chúa của hắn, cũng sẽ yên ổn sinh sống. Đây là phương thức duy nhất hắn có thể chuộc tội.
Điều duy nhất hắn không thể chịu đựng, chính là công chúa còn nằm ở nơi đó hôn mê bất tỉnh. Nhưng, hắn không tư cách quan tâm nàng……
Từ Như Ý xảy ra chuyện, làm trong tộc rối loạn, không có ai biết Tư Đồ Phong đi khi nào. Hắn mang theo thuộc hạ, suốt đêm âm thầm rời đi.
14/2/2020